Rơi Vào Tay Anh

Chương 40: Cháu có biết ngại không vậy ?




Ba ngày sau, thuộc hạ đã đem toàn bộ tài liệu đã điều tra về Vương Đan Hi đưa đến trước mặt Hoắc Gia Viễn.

Ngồi trong thư phòng ông bàng hoàng khi biết Vương Đan Hi chính là con gái của Lý Nhạn, tính về tuổi tác thật may Vương Đan Hi không phải là máu mủ của ông .

Ông cũng không ngờ Hoắc Đình Thâm và Vương Đan Hi đã yêu nhau từ sớm như vậy. Ông không muốn gia đình ông có bất cứ dây dưa nào với Lý Nhạn và người nhà của Lý Nhạn nữa. Mặc dù bà ấy cũng đã chết cách đây vài năm rồi. Nhưng nỗi đau năm đó cũng không thể nói xóa bỏ là xóa bỏ được .

Hoắc Gia Viễn cũng không muốn cho Hoắc Đình Thâm biết chuyện này ,có lẽ ông nên ra tay từ phía của Vương

Đan Hi . Không biết cô có biết chuyện năm xưa của mẹ cô không , nếu biết mà cô vẫn yêu Hoắc Đình Thâm thì cô đúng là mặt dầy mà. Năm năm trước đã chia tay còn quan hệ không đứng đắn với người đàn ông khác, cô gái này cũng giống mẹ cô ta nhỉ .

Vương Đan Hi nhận được điện thoại ,cô không ngờ ba Hoắc lại gọi cho cô muốn cô ra ngoài nói chuyện. Còn dặn

cô chỉ được đến một mình, không được nói cho Hoắc Đình Thâm biết.

Vương Đan Hi hồi hộp lo lắng đi đi đi lại khắp trong phòng. Cô sợ rằng ba Hoắc đã biết chuyện gì đó nên mới gọi cô ra để nói chuyện riêng. Cô phải đối mặt với chuyện này thế nào đây .

Đắn đo suy nghĩ một hồi cuối cùng Vương Đan Hi cũng xách túi đi ra ngoài.

Cô vừa đến nhà hàng thì vệ sĩ của Hoắc Gia Viễn đã đón cô ở cửa, họ dẫn cô đến một gian phòng rồi rời đi .

Vương Đan Hi hít sâu một hơi ,lấy hết can đảm đưa tay lên gõ cửa.

- Mời vào .

Tiếng nói trầm ổn vang lên .

Vương Đan Hi mở cửa bước vào, Hoắc Gia Viễn đang ngồi uống trà , thấy cô đến thì gật đầu.



Vương Đan Hi đóng cửa lại rồi bước lên chào hỏi :

- Cháu chào bác Hoắc.

Cháu ngồi đi .Dạ vâng.Vương Đan Hi ngồi xuống .

Cháu uống gì ?Dạ cháu uống nước lọc là được ạ .Hoắc Gia Viễn tiếp tục nói :

- Mẹ cháu có phải tên là Lý Nhạn không ?

Vương Đan Hi giật mình, đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi. Ba Hoắc hỏi như vậy chắc chắn là đã cho người điều tra cô rồi .

Dạ ,vâng thưa bác .Cháu có biết chuyện năm xưa mẹ cháu đã từng là người giúp việc cho nhà bác không ?Vương Đan Hi cũng không phủ nhận.

- Cháu biết thưa bác.

Chắc mẹ cháu cũng đã kể cho cháu nghe rồi nhỉ ?

- Vâng.

Vậy chắc cháu cũng biết chuyện xảy ra giữa ta và mẹ cháu đúng không ?

- Cháu biết.

Nghe cô trả lời Hoắc Gia Viễn liền tức giận đập mạnh xuống bàn .

- Cháu biết mà còn quen với Đình Thâm nhà ta sao ? Cháu có biết ngại không vậy ?

Vương Đan Hi giật mình , cô vội vàng lên tiếng :



Bác Hoắc , bác bình tĩnh đã ,bác nghe cháu giải thích.Được, nói đi .Trước đó cháu quen và yêu anh Đình Thâm cháu cũng không biết chuyện giữa bác và mẹ cháu. Cháu và anh ấy yêu nhau được bốn năm thì mẹ cháu biết chuyện. Mẹ cháu đã bắt cháu chia tay với anh ấy nhưng bà quyết không chịu nói lý do cho cháu biết.Thậm chí mẹ cháu còn lấy cái chết ra để ép cháu chia tay với anh ấy .

Vì thế cháu đã chia tay với anh ấy . Hai năm sau khi chia tay anh Đình Thâm ,mẹ cháu đã bị tai nạn giao thông ,trước khi mất mẹ cháu đã nói cho cháu nghe nguyên nhân giữa bác và mẹ cháu .

- Vậy nếu như cháu đã biết nguyên nhân tại sao vẫn còn quay lại với Đình Thâm nhà ta? Cháu còn từng lên giường với một người đàn ông tên Tô Vọng đó, chẳng nhẽ cháu cũng giống như mẹ cháu dễ dàng lên giường với đàn ông như vậy sao ?

Vương Đan Hi cảm thấy rất khó chịu, cô cảm thấy những lời của Hoắc Gia Viễn như gai đâm vào tim vậy .

- Bác Hoắc, cháu và Tô Vọng không có gì cả, cháu chỉ diễn kịch để cho anh Đình Thâm rời xa cháu. Cháu quay lại với anh Đình Thâm vì chúng cháu đều không thể quên được nhau. Bác Hoắc chuyện năm đó ,bác không thể đổ lỗi hoàn toàn cho mẹ cháu được, nếu hôm đó bác không uống say bác không làm vậy với mẹ cháu sao mẹ cháu có thể thuận nước đẩy thuyền được chứ?

Hoắc Gia Viễn tức giận đứng dậy chỉ tay vào Vương Đan Hi, ông biết ông cũng có lỗi trong chuyện này nhưng rõ ràng là Lý Nhạn có thể tránh đi nhưng bà ta đã không làm vậy mà còn nhân lúc ông không tỉnh táo mà ngủ cùng với ông . Càng nghĩ Hoắc Gia Viễn càng khó chịu, cuối cùng ông ôm lấy ông thở hổn hển rồi ngã xuống ngất đi .

Vương Đan Hi vội chạy đến đỡ ông, cô cũng hoảng loạn vô cùng, cô vội vàng kêu lên :

- Có ai không, giúp tôi với, có người bị ngất.

Thuộc hạ của Hoắc Gia Viễn bên ngoài nghe thấy tiếng Vương Đan Hi kêu cứu liền xông vào rồi đưa Hoắc Gia

Viễn đến bệnh viện .

Hoắc Đình Thâm chạy đến bệnh viện thì thấy ba mình đang ở trong phòng cấp cứu còn Vương Đan Hi thì ngồi khóc ở bên ngoài . Hoắc Đình Thâm ôm lấy Vương Đan Hi vội hỏi :

- Hi Nhi đã xảy ra chuyện gì vậy ? Tại sao ba anh lại phải vào phòng cấp cứu?

Vương Đan Hi vừa khóc vừa nói :

Là tại em, em đã nói lời không nên nói khiến cho bác kích động, Đình Thâm em xin lỗi em không cố ý đâu mà .Nói lời không lên nói ư ? Ba anh đã hẹn gặp riêng em sao ? Sao em không nói cho anh biết ? Em đã nói gì với ông ấy ?Em ...Vương Đan Hi không biết phải giải thích thế nào? Chuyện dài dòng như vậy, cô cũng không biết phải nói thế nào với anh .