Rơi Vào Tay Anh

Chương 35: Lợn rừng khổng lồ




Cuối cùng trưa ngày hôm sau du thuyền của họ cũng tới được hòn đảo hoang này .

Bốn người đi ủng, mặc bên ngoài một bộ quần áo thể thao dài tay để thuận lợi cho việc di chuyến, lưng đeo ba lô, bắt đầu lên đảo. Hoắc Đình Thâm để vệ sĩ ở lại trông coi thuyền. Anh dần theo ba người Vương Đan Hi, Vu Quân và Chu Vân San vào trong đảo .

Nói là đảo hoang đúng nghĩa chính là một hòn đảo không có người ở, cây cối um tùm, thực vật phong phú với hàng ngàn chủng loại cây cỏ và các động vật lớn bé khác nhau .

Hoắc Đình Thâm dặn dò :

Mọi người phải đi cùng nhau không được tách ra, nếu không sẽ rất dễ lạc đường .Được.Ba người còn lại đồng thanh hô lên . Trên tay Hoắc Đình Thâm và Vu Quân mỗi người có một con dao dài như thanh kiếm ,họ vừa đi vừa phạt những cây cối mọc um tùm trước mặt để lấy lối đi .

Bọn họ trước đó cũng đã bôi thuốc chống muỗi và côn trùng lên người để tránh bị côn trùng đốt .

Đi được một đoạn khá xa Chu Vân San đột nhiên thốt lên kinh ngạc :

- Tiểu Hi Hi ,cậu nhìn xem kia là quả gì kìa .

Vương Đan Hi, Hoắc Đình Thâm, và Vu Quân cùng nhìn theo ba người cũng cảm thấy kinh ngạc

Đó là cây dưa chuột , chúng cũng giống cây và quả dưa chuột ở trong nước nhưng điều kì lạ là quả dưa chuột này lại to như một cái thùng bia vậy . Những quả dưa chuột khổng lồ đang treo vắt vẻo trên cây . Thân cây đương nhiên cũng rất to.

Vương Đan Hi lấy máy ảnh đeo trên cổ ra chụp một tấm, đoàn người lại tiếp tục đi sâu vào rừng .

Hoắc Đình Thâm và Vu Quân phạt cây thỉnh thoảng cũng phạt vào một số cây huyết rồng, nhựa cây chảy ra đỏ như máu vậy .



Vương Đan Hi và Chu Vân San lúc đầu không biết còn sợ hãi hét lên. Rất may Hoắc Đình Thâm và Vu Quân đều biết nên giải thích đây chính là cây huyết rồng vì nhựa cây có màu đỏ như máu nhưng cây huyết rồng trên đảo này có màu đỏ hơn nhiều so với những loài cây huyết rồng khác .

Đi qua vùng rừng rậm , bốn người cũng kinh ngạc về vùng đất trước mặt . Cảnh tượng trước mắt không còn là rừng cây rậm rạp nữa mà là những tán cây hình vòm cao hơn đầu người, trông chúng như được con người cắt tỉa vậy .

Vương Đan Hi và Chu Vân San cùng trong nhóm thám hiểm họ đã đi nhiều nơi rừng rú, thậm chí cả trèo đèo ,leo núi ,lội suối nhưng cũng chưa từng nhìn thấy những sinh vật kì lạ như vậy .

Vương Đan Hi chạy tới nắm chặt tay Hoắc Đình Thâm cô nhìn xung quanh nói :

- Đình Thâm, có khi nào động vật nơi đây cũng phát triển khổng lồ như thực vật không ?

Vừa nói dứt lời một con lợn rừng đã xuất hiện trước mặt họ, xui xẻo chính là nó đúng như lời Vương Đan Hi vừa nói , một con lợn rừng siêu to nó phải to gấp ba con lợn sề mẹ ở nhà .

Cái mũi đang đánh hơi ngửi ngửi, đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào bốn người đang đứng trước mặt .

Chu Vân San run rẩy đứng nép sát vào Vu Quân .

Vương Đan Hi vẫn nắm chặt tay Hoắc Đình Thâm, hôm nay cái miệng cô "may mắn" như vậy, nếu đang ở nhà thì chắc chắn cô đã mua vé số rồi .

Khóe miệng Vu Quân cũng giật giật.

Hoắc Đình Thâm nhìn dốc đá phía sau, nó tương đối cao, phía trên là mặt phẳng chỉ cần chạy được lên đó sẽ tránh thoát được con lợn rừng này. Dốc đá cũng ở phía sau cách đó không xa .

Hoắc Đình Thâm nói nhanh :



- Mọi người nhìn thấy dốc đá phía sau không ? Chúng ta chạy thật nhanh lên đó ,tôi đếm đến ba chúng ta bắt đầu chạy. Một, hai, ba ... Chạy .

Cả bốn người cắm đầu chạy thục mạng , con lợn rừng cũng liền chạy đuổi theo sau lưng họ. Cũng may là dốc đá này khá cao nhưng cũng khá gần bọn họ.

Bốn người thành công leo lên đứng trên tảng đá to nhất và cao nhất nhìn xuống. Con lợn rừng cứ chạy vòng quanh phía dưới như muốn lên đó mà không thể lên được. Vu Quân cười ngả ngớn :

- Nào , lên đây đi , con lợn rừng chết tiệt kia .

Chu Vân San vừa thở hốn hến vừa nói :

- Giờ này mà anh vẫn còn cười được sao ?

Vu Quân liền ngậm miệng không cười nữa .

Vương Đan Hi cũng vừa mới hoàn hồn cô nói :

- Chúng ta phải làm sao bây giờ ? Không thể cứ đứng mãi ở đây được .

Hoắc Đình Thâm rút súng ra bắn về phía con lợn rừng, con lợn bị thương càng điên tiết chạy vòng quanh dưới dốc. Vu Quân cũng rút súng ra bắn, cuối cùng con lợn rừng cũng bỏ chạy .

Không phải lúc trước họ không nghĩ tới dùng súng bắn con lợn rừng, mà ở khoảng cách gần như vậy nếu bắn một phát đạn chỉ càng khiến cho con lợn rừng điên cuồng lao về phía họ hơn mà thôi. Lúc đó chưa kịp bắn chết nó thì đã bị nó tấn công rồi .

Phương pháp leo lên cây cũng không thể kịp bằng chạy tới dốc đá bên này .