Rơi Vào Cạm Bẫy

Chương 42: Ai mới chính là con cừu non




Sao nghe những lời khen ngợi ngay lúc này nàng lại thấy nó chói tai, có lẽ nàng hơi e dè sợ hãi Chí Khang biết được tất cả đồ nàng mặc đều một tay Lâm Phong soạn sẵn.

Tuy tiếp xúc với nhau chưa lâu, nhưng nàng lại cảm nhận được Lâm Phong dường như rất hiểu mình.

“Đừng nói như vậy, cậu mới chính là ông chủ của tôi mà.” Nàng nhìn Chí Khang khiêm tốn trả lời.

“Tôi biết rồi, thưa thư ký Tâm.” Chí Khang ngoan ngoãn vâng lời, cậu mở sẵn cửa chờ nàng đi ra.

….

“Tôi xin lỗi về sự bất tiện này, nhưng với số tiền lớn như vậy, chắc tầm tối hôm nay mới hoàn về đủ, có làm lỡ thì giờ của thư ký Tâm không?” Chủ đầu tư nhìn vào bảng tên của nàng, ông ta láo liên muốn kéo dài thời gian.

Nhưng sao có thể qua mắt nàng được, mới một ngày trôi qua mà trên người ông ta lại xuất hiện thêm một sợi dây chuyền vàng.

Tính sơ qua thì cũng trị giá hơn trăm triệu, con mắt nhìn đồ của nàng không phải là đơn giản.

Vì xuất thân đặc biệt nên ngày nào cũng tiếp xúc khá nhiều người, vòng vàng, nhẫn kim cương nhìn nhiều rồi bỗng dưng trong đầu tự hiện ra con số cụ thể.

Chắc có lẽ là do kinh nghiệm nghề nghiệp, nếu sau này có bị đuổi nàng sẽ dùng tài lẻ này kiếm sống.

“Ông lo lắng thái quá rồi, trước khi đến đây chủ tịch đã đoán trước được kết quả, nên hợp đồng cũng chuẩn bị sẵn, chỉ cần ký tên là được, không cần phải rắc rối đợi chờ thêm lâu.”

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc kìa, sao mà đỡ được đúng không?

Nàng mỉm cười ngắm nghía khuôn mặt méo mó của chủ đầu tư, ông ta do dự một lúc sau đó không ký mà đặt cát viết về chỗ cũ:

“Thư ký Tâm, thật xin lỗi. Trước khi thành lập bản hợp đồng này tôi và chủ tịch Phong đã cùng nhau ký kết, nhưng hiện tại không phải anh ta nên tôi chẳng dám đánh cược tiền bạc của mình.”

“Ông là người vi phạm hợp đồng trước, vậy mà dám đưa ra điều kiện sao?” Chí Khang nhịn không nổi nữa, cậu liền lên tiếng.

Đan Tâm nắm chặt lấy tay Chí Khang, nàng lắc đầu ra hiệu đừng để một phút nông nổi mà hại tương lai sau này.

“Vậy ý của ông là?” Nàng nhìn chủ đầu tư, ánh mắt kiên định muốn xem đối phương diễn kịch như thế nào.

Nhưng di động đúng lúc vang lên inh ỏi, Đan Tâm nhăn trán cầm điện thoại lên thấy số máy quen thuộc mới nhấn nút nghe:

“Có chuyện gì?”

[Đan Tâm, cho dù hôm nay có lấy được tiền hay không thì cũng phải trở về, tôi sẽ báo cho cô một tin tức tốt.]

*Tút…*

Đan Tâm còn chưa kịp hỏi han thì Thế Khải đã tắt máy, nàng vội nhét điện thoại vào trong túi nghiêm túc nhìn chủ đầu tư.

“Nếu như đã không muốn ký thì cũng được thôi, chúng ta sẽ gặp nhau ở toà án vào một ngày gần nhất. Thân!”

Chí Khang đang tính thể hiện, thì thấy Đan Tâm còn cứng rắn hơn mình. Cậu quay người đi theo bỏ lại chủ đầu tư ngơ ngác một mình.

Chí Khang bước nhanh hơn, nhìn Đan Tâm hỏi: “Có chuyện gì sao? Nếu chúng ta cứ về như vậy, kiểu gì cũng thất thế!”

“Tôi không chắc nữa, Thế Khải lúc nãy bảo phải về gấp, chắc có tin vui gì đó, theo tôi nghĩ Lâm Phong tỉnh dậy rồi.” Nếu là tin vui hiện giờ chỉ có một, là người đang nằm im một chỗ kia thôi.

Đan Tâm có lẽ hơi phấn khích mà quên mất bản thân lỡ kêu thẳng tên Lâm Phong, chỉ có Chí Khang cạnh bên để ý đến.

“Vậy sao? Nếu vậy thật thì chúng ta không cần phải tốn hơi sức rồi, hay là tranh thủ chuyến này nghỉ dưỡng vài ngày nhỉ?” Chí Khang lẳng lặng nhìn biểu cảm của Đan Tâm, cậu vẫn còn cố chấp với kỳ nghỉ dưỡng.

Lần này trở về lý do chỉ có một, đợi mãi mới được cơ hội ở bên Đan Tâm. Vậy mà Lâm Phong lại tỉnh dậy, phải chi muộn một tí, cậu lại có thêm ít thời gian.

“Cậu chấp niệm với kỳ nghỉ của mình nhỉ?”

“Không, chỉ thấy tiếc khoảnh khắc ở bên cạnh người mình thích thôi.” Chí Khang vừa nói vừa làm mặt buồn.

Nàng nghe Chí Khang nói đôi chân bỗng dưng dừng lại, tâm trạng liền thay đổi. Không hiểu sao trong lòng có chút lo lắng, Đan Tâm suy nghĩ một lúc, tính quay người lại nói gì đó, thì chủ đầu tư xuất hiện sau lưng cùng với khuôn mặt đỏ chót.

“Thư ký tâm chờ một lát… phù…” Chủ đầu tư vuốt ngực thở hắt, ông ta lo lắng lắp bắp đề nghị: “Tôi… tôi muốn mời cô tối nay dự tiệc ra mắt dự án, nếu như cô đồng ý, tôi sẽ chấp nhận dùng số tiền bồi thường đắp lại cho ấp ủ bao năm của mình… ngài Lâm Phong cũng sẽ trở thành cổ đông lớn mạnh nhất.”

Đan Tâm bị điều kiện này làm cho mờ mắt, khóe môi của nàng bỗng chốc nhếch nhẹ. Ánh mắt lóe sáng như thể bản thân mình chính là Lâm Phong, ảnh hưởng khí thế của anh cảm nhận được sự sung sướng từ tận tế bào trong cơ thể.

“Thật vinh hạnh.” Đan Tâm nhếch môi cười, dáng dấp thẳng tắp, hai tay thả lỏng cúi nhìn gã đàn ông dần nhảy vào cạm bẫy của mình.

Những thứ lo lắng vừa chợt nhú lên còn chưa kịp khuấy đảo tâm trạng, đã bị sự sung sướng trước mắt làm mờ nhạt đi.

Đây mới chính là thành quả mà nàng mong muốn.