Rơi Vào Cạm Bẫy

Chương 39: Đàm phán phi vụ tiền tỷ




Đan Tâm và Chí Khang đang đứng trước khu vực đang thi công, nàng nhìn ngắm một lúc không thấy ai ngăn cản mới dám trực tiếp đi vào.

Chí Khang ở phía sau đánh giá tình hình công trình, chỉ mới lên được một nửa mà cậu đã hình dung ra được vẻ đẹp tuyệt vời của nó khi hoàn thành.

“Chào anh, cho tôi hỏi ông chủ đầu tư có ở đây không ạ?” Đan Tâm bước lên lễ phép hỏi chủ thầu.

Chủ thầu đàng vội vàng bị nàng cắt ngang công việc, ông liền cởi vội chiếc nón lao động xuống tay cầm khăn lau đi mồ hôi chỉ về hướng đã hoàn thiện trước: “Cô cứ đi tới chỗ căn nhà đẹp đẹp đó, ông ấy đang bàn việc với khách.”

“Cảm ơn anh.” Nàng lịch sự gật đầu, tuy ông ta có hơi đứng tuổi nhưng chào hỏi như trên sẽ giúp nàng nhanh chóng vào việc hơn.

Dường như mọi thứ đều thuận lợi, nàng có hơi mất cảnh giác, Chí Khang phía sau nhận ra bất thường liền ngăn cản nàng lại: “Để tớ vào trước cho, cậu ở ngoài chờ đi.”

“Cậu có biết gì về dự án lần này không, phụ nữ sẽ dễ bàn bạc hơn là đàn ông đó.” Nàng biết Chí Khang lo cho mình, nhưng lần này mà sơ xuất thiệt hại có thể lên đến vài chục tỷ, nếu bị đám người Tiêu Đông nắm thóp được, thì có mười Thế Khải cũng không cứu vãn được tình thế.

Huống hồ tình cảnh của bọn họ bây giờ đang rất chật vật, chỉ còn mình Thế Khải gồng gánh ở công ty, việc mà vỡ lẽ ra thì cổ phiếu sẽ tụt dốc không phanh.

“Vậy thì cùng nhau đi, để tớ dẫn đầu.” Chí Khang vẫn quyết định đi trước, cậu không chắc chắn đám người đó sẽ dễ dàng đồng ý giao tiền cho một cô gái.

Cậu mở cửa ra, hai người đàn ông đang bàn luận về việc gì đó, đột nhiên có người bước vào bọn họ đều ngước nhìn về phía cậu.

Chí Khang mỉm cười coi như chào hỏi, cậu đứng qua một bên để lộ ra một thiếu nữ nhỏ nhắn phía sau. Vẻ mặt tươi tắn, cùng với cách trang điểm sắc lẹm khiến cho hai tên đàn ông ngớ người lên tiếng hỏi:

“Các người là ai?”

Đan Tâm bước lên một bước, tự tin nhìn thẳng vào mắt của chủ đầu tư: “Tôi là thư ký của chủ tịch Lâm Phong, nhân viên của công ty VF. Chúng tôi chúc quý ngài có một buổi sáng tốt lành.”

Nghe đến đây tên chủ đầu tư liền xám xịt mặt lại, ông ta như thấy được tam tai của mình. Nhưng người đã tìm đến cửa kiểu gì chả phải đối mặt, ông chủ đầu tư thấy Đan Tâm cầm trên tay một xấp giấy liền giả vờ hỏi:

“Không biết ngài Lâm Phong sai thư ký đến để làm gì vậy hả?”

“Ông mau quên thật đó.” Nàng bật cười khanh khách vì câu hỏi hết sức là vô tri của chủ đầu tư, nàng nhờ Chí Khang cầm bản hợp đồng photo đến cho ông ta nhẹ nhàng nhắc nhở:

“Ông đọc đi, có thể sau khi nhìn nó, sẽ khiến cho trí nhớ ông quay trở lại mà không cần tôi phải nói nhiều.”

Chủ đầu tư giả vờ lật vài trang điều chỉnh biểu cảm thành bất ngờ, ông ta gấp lại bản hợp đồng ra sức xin lỗi: “Chết thật, tôi quên mất mình và chủ tịch Lâm Phong đã giao kèo, haha…”

Ông ta cười phá lên, nhưng đổi lại là biểu cảm thờ ơ không cảm xúc của nàng và Chí Khang. Chủ đầu tư sượng trân, chuyển chủ đề sang vị khách mới của mình.

“Cô thông cảm cho, tôi hiện đang tiếp khách, có gì lát nữa tôi sẽ liên hệ lại ngay.”

“Không cần khách sáo vậy đâu, sẵn đang rảnh tôi ngồi ở đây chờ luôn.” Nàng mặt dày ngồi xuống ghế chờ, để lại cho mọi người một cái nhìn khác hẳn, nàng không ngại ngùng nhìn thẳng vào mắt họ gật đầu mỉm cười giả trân:

“Các vị cứ việc bàn đi, dù sao tôi cũng đâu phải người ngoài. Có nghe cũng đâu bán đứng được các anh.”

“Cô…” Vị khách mời tức giận đứng dậy, bị Chí Khang một thân cao to trợn mắt.

Hắn thấy Chí Khang có vẻ là một người khó ăn đành lùi chân lại, ông chủ đầu từ thấy vậy đành tiến lên giải hòa: “Được rồi… các vị cứ bình tĩnh, anh chờ tôi một lát, sẽ quay lại nhanh thôi.”

Ông chủ đầu tự nhanh chóng kéo Đan Tâm ra ngoài, ông ta nâng tay cầu xin nàng, mắt thì liếc nhìn xung quanh: “Tôi thật sự đang chuẩn bị tiền đền bù, hay là cô về nói lại với chủ tịch tháng sau tiền sẽ được chuyển vào tài khoản được không?”

Đan Tâm nhìn ông ta diễn kịch rất nực cười, nàng chỉ vào công trình đang được thi công chất vấn: “Thưa ngài, đã hơn nửa năm rồi, bên ngài muốn gì, chủ tịch chúng tôi đều cung cấp đầy đủ. Nhưng thứ chúng tôi nhận lại là gì? Là bị người khác hớt tay trên?”

“Nếu như là chúng tôi tự lút rui thì còn có thể đồng ý thu tiền vào tháng sau, nhưng đây là do ông cảm thấy bên thứ hai đầu tư nhiều hơn nên chủ tịch Lâm Phong muốn thu tiền nhanh nhất có thể.” Nàng nhìn thẳng vào mắt chủ đầu tư giải thích, ông ta từ gương mặt mập mạp hồng hào bây giờ trở nên xám xịt không một giọt máu, nàng không muốn đôi co, nên hạ giọng lại an ủi:

“Tôi biết tiền vào tay thì ai mà chẳng muốn giữ làm của riêng, nhưng bên thứ hai ông hợp tác cũng đâu có tồi. Vì vậy tôi tính toán như này ông xem hợp lý không nhé?”

Nàng đẩy nhẹ cánh tay Chí Khang, nhờ cậu mở ra bản hợp đồng ngay khúc đền bù thiệt hại:

“Trong đây ông và chủ tịch có giao kèo bên nào vi phạm trước sẽ đền cho đối phương gấp ba. Chủ tịch chính tôi đầu tư vào dự án này là ‘ba mươi tỷ’, nhân ba lên là ‘chín mươi tỷ’. Nhưng tôi biết trong hai ngày ông không thể nào đào ra được số tiền lớn như vậy, cho nên tôi đã báo lên trên, và chủ tịch cũng đã đồng ý.”

Nàng nhìn ông ta có vẻ khởi sắc liền im lặng một lúc, chủ đầu tư cuối cùng cũng được thở hơi ra, ông ta nhanh chóng hỏi:

“Vậy… vậy chủ tịch nói như nào vậy hả?”

Đúng như nàng suy đoán, ông ta đã mắc câu: “Trong hai ngày này chỉ thu lại đúng ba mươi tỷ, tháng sau ba mươi, và cứ thế cho đến khi hết nợ. Ông thấy sao, có hợp lý không?”