Rơi Vào Cạm Bẫy

Chương 22: Tâm lý bất ổn




Những ngày không có Lâm Phong bên cạnh, Đan Tâm chỉ biết bầu bạn với bé mèo. Nàng ngồi ở phòng khách nhàn nhã ôm mèo, mắt thì đang xem thời sự.

Đan Tâm tuy chăm chú xem, nhưng tâm tư của nàng đang ở một nơi khác. Người đời thường nói, ‘khi quá dễ dàng có được hạnh phúc, thì ta sẽ sinh ra một cảm giác bất an trong lòng.’

Sợ hãi mất đi những thứ bản thân vừa đạt được, sợ hãi quá ỷ lại vào Lâm Phong nàng sẽ mất đi giá trị vốn có.

“Tiểu thư, có người nói muốn gặp cô.” Người hầu lễ phép cúi đầu nói.

Đan Tâm chỉ biết nàng rất ít bạn bè, nếu có người muốn gặp, chắc hẳn chỉ có mẹ nuôi.

Nàng gật đầu, rồi đặt bé mèo xuống ghế, bản thân đi đến phía điện thoại bàn cầm nghe: “Chào ạ!”

[Cô là người phụ nữ của Lâm Phong sao?]

Giọng nói bên kia vang lên khiến cho Đan Tâm ngớ người, nàng dè chừng không dám trả lời, thấy vậy người phụ nữ ấy mới tiếp tục nói: [Sống dưới danh phận của người khác cô không thấy bất an ư? Không sợ một ngày nào đó, Hạ Vũ thật sự quay về, bản sao như cô sẽ bị Lâm Phong tống cổ ra khỏi dinh thự một cách nhục nhã hả?]

Đan Tâm nắm chặt lấy điện thoại, khó hiểu: “Xin lỗi, tôi không hiểu cô nói gì!”

[Đừng vội tắt máy bé yêu, Lâm Phong có một bí mật, cô không muốn tìm hiểu sao? Ba giờ chiều, tôi muốn gặp cô ở tiệm cà phê tại khu phố B, một bí mật có liên quan đến thân thế của cô và Hạ Vũ!]

Nói xong người phụ nữ liền tắt máy, Đan Tâm khẽ đặt điện thoại về chỗ cũ, ánh mắt thất thần suy tư.

Một bí mật mà Lâm Phong lâu nay cất giấu? Nàng cũng muốn biết từ lâu, nhưng lại không đủ dũng khí hỏi.

Nàng sợ khi nhắc đến người phụ nữ ấy, sẽ thấy sự hụt hẫng trong mắt Lâm Phong, nàng không đủ dũng khí để chứng kiến điều đó, cho nên vẫn giữ mãi những câu hỏi ở trong lòng.



Nàng vô thức đi vào phòng, ngắm mình trong gương. Khuôn mặt thanh tú ưa nhìn, cùng với những nốt ruồi đặc trưng kế mí mắt. Tất cả đều là giả tạo, nàng chạm nhẹ vào nó ngón tay vô thức cấu mạnh.

Lúc Lâm Phong bảo thật sự rất thích nàng, nhưng bản thân lại không đủ dũng khí hỏi, người hắn thích là Đan Tâm nàng, hay tiểu thư Hạ Vũ kia.

Người hầu đi theo sau, thấy Đan Tâm tự cấu mặt chính mình, cô hốt hoảng chạy lên nắm giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn lo lắng nói:

“Tiểu thư, người… người chảy máu rồi!! Đừng cử động, để em đi kiếm băng gạc!!”

“Đừng đi!” Đan Tâm bị giọng nói của người hầu làm cho choàng tỉnh: “Ta không sao, chỉ là nơi đây có hơi ngứa ngáy, cứ gãi mãi… thành ra chảy máu luôn rồi.”

Nàng nhìn người hầu lo lắng, bản thân có phần cười khinh bỉ trong lòng. Cô ta có thật sự lo cho nàng, hay là lo cho khuôn mặt giống như Hạ Vũ này!

“Nhưng… ông chủ trở về, nếu thấy người như vậy sẽ rất đau lòng đó!” Người hầu vẫn một lòng lo lắng, nhìn vết móng tay cào vẫn còn in trên mí mắt, một vệt máu chảy tuôn như mưa đang rơi *tóc tóc* xuống sàn nhà, thì sao mà không lo cho được.

“Sẽ đau lòng sao? Tôi cũng muốn nhìn xem, anh ấy sẽ đau lòng như thế nào…” Đan Tâm cười khổ, rút khăn tay trong túi áo ra để cầm máu, nàng lúc này đã bình tĩnh đi theo người hầu xuống phòng có đầy đủ thiết bị y tế.

Nàng ngồi im để cho người hầu bôi thuốc, một chút cảm giác đau đớn cũng không xuất hiện. Vì hiện tại trong đầu óc nàng bây giờ chỉ có lời nói của người phụ nữ kia, nàng cứ ngơ ngẩn mãi cho đến khi người hầu gọi lớn, ánh mắt mới trở về trạng thái có hồn:

“Xong rồi sao?”

“Vâng ạ! Tiểu thư, ông chủ có nói, nếu người muốn đi chơi thì có thể nhờ quản gia, tuy có hơi bất tiện nhưng tâm trạng sẽ được thoải mái hơn khi ở nhà.” Người hầu có lẽ nhận thấy được sự bất thường của nàng, nên có ngỏ ý giúp đỡ.

“Đi chơi sao?” Nàng nhìn thấy người hầu thật lòng đối đãi với mình, trái tim cũng có phần ấm áp.



Có lẽ vì ở nhà lâu quá, nên tâm trí sẽ khác với bình thường. Dù sao Lâm Phong cũng đâu có cấm nàng đi ra ngoài chơi, suy nghĩ một lúc, nàng mới giả vờ nói:

“Lúc nãy bạn của tôi có hẹn đi chơi, nhưng tôi sợ Lâm Phong sẽ không cho đi. Nếu cô đã nói như vậy, thì tôi cũng muốn đi ra ngoài một lát cho khuây khỏa.”

“Vâng ạ, để em đi báo với ông chủ, tiểu thư cứ việc ngồi nghỉ ngơi.” Người hầu vui vẻ đồng ý, cô cúi đầu rồi đi ra ngoài để lại Đan Tâm ở bên trong phòng y tế của dinh thự.

Đan Tâm nghe tới Lâm Phong tâm trạng có phần lo lắng, sợ hắn sẽ biết được nàng muốn đi tìm hiểu bí mật. Nàng nhìn theo hướng người hầu đang nói chuyện, hai tay đan vào nhau, ánh mắt chỉ để ý vào khẩu hình miệng của người hầu.

Sau một lúc nói chuyện, nàng mới thấy người hầu vui vẻ gật đầu. Lúc này cơ thể mới thả lỏng ra một chút, khi người hầu quay lại, chạm mặt với nàng, Đan Tâm liền nở một nụ cười xã giao:

“Anh ấy nói sao rồi?”

“Ông chủ bảo có thể, nhưng tiểu thư phải về trước sáu giờ, vì ban đêm rất nhiều kẻ xấu.”

“Tôi biết rồi, vậy ba giờ chiều tôi sẽ đi.” Đan Tâm thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn cô người hầu phía trước, có hơi tò mò hỏi: “À, mà cô tên là gì thế? Bao nhiêu tuổi rồi!?”

“Dạ, tiểu thư muốn biết tên em hả?” Người hầu vui vẻ, mắt tròn xoe nhìn Đan Tâm hùng hồn giới thiệu: “Em là Tiểu Cần, được làm ở đây từ nhỏ, cậu chủ là ân nhân cứu mạng của em. Tuổi em mười lăm, nhỏ hơn tiểu thư rất nhiều đó ạ!”

Tiểu Cần lúc đầu còn lo lắng khép nép, nhưng khi tiếp xúc nhiều với Đan Tâm cô liền mạnh dạn hơn trong trò chuyện. Vì cô cảm nhận được sự lương thiện trong mắt Đan Tâm, không lo lắng như những người khác.

“Em rất dễ thương, lúc tôi đi dạo, em ở nhà chăm sóc mimi giúp tôi nhé?” Đan Tâm sợ mèo con của mình ở nhà buồn chán, nhưng cũng không thể đem theo, nàng nhìn Tiểu Cần bằng ánh mắt cầu khẩn.

“Tiểu thư cứ việc đi dạo, chăm sóc vật nuôi là nhiệm vụ của người hầu bọn em mà.”

Tiểu Cần không hiểu, vì đó là nhiệm vụ phải làm, tại sao tiểu thư lại nhờ vả. Nhưng cô cũng không hỏi nhiều, chỉ vui vẻ gật đầu đồng ý.