Tắm rửa xong xuôi cũng đã khuya, lúc nàng bước ra thì Lâm Phong và bé mèo đã ngủ.
Nàng bước đến gần chuồng mèo mà Lâm Phong đã chuẩn bị sẵn cho mình, nhìn ngắm một lúc, khóe miệng hạnh phúc mỉm cười.
Từ rất lâu nàng đã có ước mơ này, nhưng vì bản thân sống nhờ mẹ nuôi nên không dám đòi hỏi, huống hồ nàng là một người biết suy nghĩ trước sau.
Khi gặp được Lâm Phong, cuộc đời nàng như được thay đổi chóng mặt, hắn tuy có lúc hơi bá đạo, nhưng mặt khác nếu nàng nghe lời thì rất là ôn nhu.
Đan Tâm tiếc nuối rời khỏi chuồng mèo, rón rén đi tắt đèn, nàng nhẹ nhàng đặt mông lên giường cố ý nằm sát mép bên ngoài để tránh đụng chạm Lâm Phong.
Nàng xoay người lại, ngắm nhìn người đàn ông thường ngày hay làm khó mình, bây giờ lại im lặng biết bao. Đôi lúc nàng không muốn tin, nhưng sự thật lại diễn ra ngay trước mắt.
Bản thân chỉ là một người bình thường, đang có một cuộc sống ở dưới đáy của xã hội. Bằng một phép màu nào đó, lại có thể gặp được Lâm Phong, được yêu thương, được quan tâm đặc biệt.
Khiến cho nàng không dám chấp nhận đây là sự thật, chỉ sợ một ngày nào đó nàng quá lún sâu vào thứ tình cảm được cho là duyên phận này, sẽ bị nó vả lại thật đau.
Thứ cảm giác đó, sẽ thật tồi tệ, giống như nâng ta lên chín tầng mây, đến lúc hết hứng thú lại thả ta ra một cách không thương tiếc.
“Em nhìn đủ chưa?” Lâm Phong từ từ mở mắt, hắn ngủ cũng khá là lâu, coi như là được một giấc. Khi nghe tiếng động của Đan Tâm cũng là lúc khiến hắn thức giấc.
“Tôi đang ngủ mà… anh nói gì vậy?” Đan Tâm nhanh trí nhắm mắt lại, nhưng miệng của bản thân lại phản chủ, trả lời lập tức.
Hành động của nàng khiến cho Lâm Phong bật cười, hắn khẩy nhẹ lên trán nàng sủng nịch nói:
“Vậy cho tôi hỏi, ai đang trả lời giúp Đan Tâm tiểu thư vậy?”
Thấy nàng im lặng nhắm mắt, hành động hắn càng càn rỡ hơn, tay thô ráp di chuyển nhẹ nhàng xuống phần eo: “Nếu không trả lời, tôi sẽ làm cho em nhớ.”
“Anh làm gì vậy hả? Tôi… chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, lại bị anh làm phiền mới thức dậy đó!” Đan Tâm sợ hãi, nắm lấy bàn tay không an phận của Lâm Phong.
“Chính em mới là người làm phiền tôi, nếu đã như vậy thì em phải chịu trách nhiệm với giấc ngủ của tôi đó.” Lâm Phong bá đạo ôm trọn vòng eo kéo Đan Tâm về phía mình.
Nàng bị một màn này làm cho hốt hoảng, toàn bộ thân thể áp sát vào người Lâm Phong không một kẻ hở.
“Anh… tôi khó thở…”
Nàng cảm nhận được hơi nóng của hắn đang liên tục phả trên đỉnh đầu mình, vì bị ôm chặt nên toàn bộ khuôn mặt nàng đều được áp sát vào lồng ngực của hắn.
Nàng cảm nhận được, Lâm Phong hắn cũng đang hồi hộp. Trái tim cứ loạn nhịp, vang dội bên tai nàng.
“Tôi thật sự không hiểu sao bản thân lại thấy thích em đến như vậy!” Lâm Phong ghì chặt cằm mình lên đỉnh đầu Đan Tâm, lời nói thốt ra cũng đều là thật lòng.
Hắn khó nhọc nuốt nước bọt, hai tay càng siết chặt nàng lại hơn, hắn không chỉ muốn dừng ở bước ôm này. Nhưng bản thân lại sợ lỡ dại, khi đó Đan Tâm sẽ hận hắn và ra đi không một lời từ biệt.
Nỗi sợ mày đã kéo dài gần hai mươi năm, trước khi gặp được nàng, hắn thề sẽ không bao giờ rung động trước ai nữa.
Nhưng khi gặp được rồi, trái tim không nghe lời cứ liên tục thổn thức nhớ nhung. Khuôn mặt nàng giống hệt với Hạ Vũ, nhưng tính cách lại rất khác biệt.
Hắn chỉ nghĩ sẽ lợi dụng nàng để trả thù đám người họ hàng kia, nhưng xem ra bản thân lại bị nàng làm cho rung động.
“Anh…” Trái tim nàng bỗng dưng chững lại một nhịp, có vẻ vừa sợ hãi mất đi, vừa hạnh phúc vì đối phương cũng giống như mình.
“Tôi cảm thấy mình đang dần hối hận… một cô gái nhỏ bé như em sao có thể đấu lại với bọn họ.” Lâm Phong thành thật nói, hắn không phải người tầm thường, chỉ là bản thân chưa đủ an toàn, sợ hãi quá bộc lộ cảm xúc, ngược lại sẽ hại người con gái mà hắn yêu.
Lâm Phong lo lắng xoa đầu Đan Tâm, trong lòng bứt rứt khó chịu. Tuy bản thân đã nắm trong tay phần thắng không ít, nhưng để đánh cược với lão già Tiêu Đông hắn lại vô thức chần chừ.
“Anh đừng xem thường phụ nữ, tuy chúng tôi nhỏ nhưng lại có võ đó.” Đan Tâm muốn phá tan bầu không khí gượng gạo này, nàng mới cất giọng cố ý chọc cười Lâm Phong:
“Nhưng mà… anh thả tôi ra được chưa? Ôm chặt như vậy sao mà ngủ!”
Lâm Phong cười ôn nhu, sủng nịch nhìn Đan Tâm: “Đúng là lá gan to, nên nhớ chỉ có tôi mới bỏ qua lỗi lầm cho em. Nếu là người khác, chỉ sợ cái mạng nhỏ này đã bị xử lý từ lâu rồi.”
“Vậy ý của anh, tôi phải cảm ơn rối rít rồi!?”
“Vậy mới nói, tôi phải chịu thiệt thòi biết bao nhiêu. Đôi môi này cần được em xin lỗi từ rất lâu rồi…” Lâm Phong thay đổi trạng thái nhanh chóng, hắn nương theo nàng vui vẻ đòi hỏi.
“Anh… tôi… nhưng mà… uhm!!” Nàng lắp bắp nói không nên lời, hắn không chờ được ập đến hôn ngấu nghiến.
Nàng cảm nhận được sự cuồng bạo, điên cuồng mút mát trên đôi môi của mình. Hắn như dã thú gian xảo, đẩy nàng nằm ngửa ra giường, còn bản thân thì sờ soạng nơi khác.
Nàng như đắm chìm vào vị ngọt nơi đầu môi, chấp nhận để bản thân rơi vào nguy hiểm. Hắn nói đúng, nàng nợ rất nhiều lời xin lỗi và cảm ơn.
Nụ hôn lần này cứ xem như là trả ơn cho hắn vậy, nàng nhắm mắt thả lỏng cơ thể, đáp lại nụ hôn của Lâm Phong.
“Em… em… chấp nhận tôi?” Hắn nhận được sự đồng ý, mặt không giấu nổi niềm vui.
“Ai lại đi hỏi phụ nữ như vậy? Nếu anh… không muốn thì tôi đi ngủ…” Nàng bị hỏi đến đỏ mặt, đây là lần đầu tiên nàng chấp nhận giao bản thân cho ai đó. Toàn bộ dũng khí lúc này đều tan biến, đổi lại sự rụt rè sợ hãi.
“Em đùa tôi sao… khơi mào trước rồi lại rút lui, ai cho phép em như vậy hả!?” Lâm Phong sao có thể để con mồi vụt mất trong tầm tay, anh nhanh chóng chộp lấy hai tay nàng, đưa lên đỉnh đầu, môi lập tức áp xuống mạnh mẽ hôn.
“Á… uhmm… từ… đã…”