Đan Tâm run rẩy liên tục vì sự động chạm của Lâm Phong, hắn nhấm nháp nơi cổ đầy nhạy cảm, nụ hôn dần dần dời xuống, cảm giác khoái cảm khác lạ liền hiện hữu ở sâu bên trong.
Nàng không biết nó là thứ cảm xúc gì, nhưng cơ thể bài xích lúc đầu, bây giờ lại hưởng ứng nhiệt tình theo từng nụ hôn cuồng bạo của hắn.
Đan Tâm cầu xin, nhưng mọi thứ đã quá muộn, hắn mở từng khuy áo, để lộ ra bộ ngực đẫy đà. Hắn cúi đầu xuống áp mặt mình vào nơi đồi núi nhấp nhô hít một hơi thật sâu, mùi hương nhè nhẹ của hoa ly vương vấn khắp cơ thể nàng, hắn khẽ hôn nhẹ lên đó, mắt liếc nhìn sắc mặt của Đan Tâm, tâm trạng liền trở lên hỗn loạn.
“Em sao vậy? Ngoan, tôi xin lỗi!” Lâm Phong nhìn Đan Tâm ủy khuất rơi nước mắt, miệng ngậm chặt chịu đựng. Hắn nhìn thôi cũng thấy đau lòng, chỉ biết ôm nàng vào lòng an ủi.
Nhận được quan tâm, nỗi uất ức trong lòng càng bộc phát. Nàng chỉ biết khóc thật to, mặc kệ bản thân đang trong tình trạng gì.
Từng tiếng khóc nấc lên, ghim chặt vào trong trái tim của hắn:
“Tôi xin lỗi, chỉ cần em nín khóc thì sau này tôi không chạm vào em nữa, được chứ?”
Lâm Phong dỗ dành nàng, hắn đây là lần đầu chịu xuống nước với người khác. Hắn ôn nhu hôn lên trán nàng, tay khẽ vỗ về an ủi.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, cũng là lúc kéo hai người trở về hiện thực. Lâm Phong ôm Đan Tâm vào bên trong phòng nghỉ ngơi của chủ tịch, đặt nàng xuống giường lau sạch nước mắt đang rơi, nhẹ giọng dặn dò:
“Tủ bên trong có đầy đủ quần áo của em, ngoan ở đây, tí tôi sẽ quay lại.”
Nàng lúc này ngại ngùng đỏ cả mặt, chỉ biết tránh né ánh mắt si tình của hắn, gật đầu tỏ đã hiểu.
Lâm Phong an tâm đi ra ngoài, hắn vuốt nhẹ áo vest chỉnh trang lại một cách nhanh chóng.
“Vào đi!”
Thế Khải bước vào, không thấy Đan Tâm ở đâu mới tiến đến gần Lâm Phong, đưa một tập tài liệu, liên quan đến hành động của đám họ hàng.
“Thiếu gia, tôi vừa mới tìm hiểu được, thư ký Bảo Ngọc có qua lại với lão già Tiêu Đông.”
Lâm Phong cũng không mấy bất ngờ, hắn vuốt nhẹ chiếc cằm của mình, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ.
Thế Khải cầm một loạt bằng chứng bày ra: “Chúng ta đã có bằng chứng, chỉ cần ghi âm được hội thoại của lão ta thú nhận mọi chuyện, thì mọi thứ sẽ ổn thỏa.”
“Vậy còn bức này thì sao?” Lâm Phong nhìn tấm hình duy nhất chụp được, là lúc Hà Tiêu Đông vừa bước ra khỏi bệnh viện lạ mắt.
Thế Khải nhìn theo hướng tay, mới chợt nhớ ra một thứ: “Thiếu gia, tôi nghi ngờ lão ta âm thầm mở một bệnh viện gia đình. Những vị bác sĩ hàng đầu của tỉnh đều được điều đến nơi đó hết, nhưng muốn vào bên trong e là rất khó!”
Lâm Phong suy tư, ngón tay gõ liên tục gào mặt bàn. Hắn được người ta ví như con rắn độc đa trí, nhưng lão già này lại xảo quyệt như cáo, dù cho hắn có trí tuệ vượt trội cũng không làm cho lão ta hé miệng nữa lời, toàn bộ thông tin được tìm thấy đều là lão muốn đưa ra.
Nhưng những tin nội bộ đến một ít cũng không bao giờ để lọt ra ngoài, Lâm Phong cầm tấm hình nghĩ ngợi, người duy nhất bây giờ có thể giúp hắn, chỉ có một.
“Sắp xếp lịch trình ngày mai tôi muốn về thăm ông nội một chuyến.”
“Vậy còn tiểu thư Đan Tâm thì sao ạ?”
Lâm Phong liếc nhìn Thế Khải, sau đó cố ý nói lớn cho người bên trong nghe thấy:
“Người phụ nữ của tôi, tất nhiên phải đồng hành theo rồi. Chuẩn bị cả phần của em ấy, lâu rồi chưa có về thăm ông.”
…
Đan Tâm bất đắc dĩ bị lôi theo, nàng vẫn đang còn ngại ngùng vì sự việc hôm qua. Tính cách của nàng rất khác biệt với người con gái khác, nếu họ ngại ngùng sẽ đỏ mặt, còn nàng vẻ mặt luôn trong trạng thái không cảm xúc, vì chỉ khi làm như vậy mới khiến người khác nghĩ mình đang khó chịu, điển hình như Lâm Phong.
“Em còn giận tôi sao?” Lâm Phong luôn để ý đến biểu cảm của Đan Tâm, nàng như một món đồ chơi mới lạ, vẫn còn chưa sử dụng được vài ngày lại muốn trở nên xa cách, khiến cho hắn cực kỳ khó chịu.
“Tôi sao lại dám giận ông chủ của mình chứ.”
Lời nói thốt ra tuy không trách mắng, nhưng Lâm Phong lại nghe thành ý nghĩ khác. Hắn xưa nay không biết nịnh nọt phụ nữ, cũng chẳng rành an ủi. Hôm qua xin lỗi cũng nói rồi, nàng ngang bướng không chịu tha thứ thì cũng chịu thôi.
Từ trước đến nay, phụ nữ nịnh bợ hắn không ít, tại sao lại phải vì một người như nàng xuống nước. Lâm Phong nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng quyết định không hạ mình, nhưng đi một quãng đường dài, hai bên không nói năng gì, khiến cho bờ môi hắn cong lên khó chịu hắng giọng.
“Em còn muốn giận đến bao giờ đây!? Xin lỗi cũng đã nói, vậy em muốn tôi phải làm gì hả!?”
“Anh… anh phát điên làm gì hả!!? Tôi đã bảo là không giận dỗi gì rồi mà!!!” Đang yên đang lành bị mắng, Đan Tâm bực tức la lớn hơn Lâm Phong.
Cả hai đều giật mình, nhìn nhau bằng đôi mắt bất ngờ, Lâm Phong nhìn thái độ quá đáng của Đan Tâm cũng không giận mà vẻ mặt như muốn cười tới nơi.
Hắn nhanh chóng che đi miệng của mình, rồi quay mặt ra hướng cửa xe. Đan Tâm đang tức giận, bị một màn như vậy chọc quê, nàng liền giật cánh tay đang che của Lâm Phong lại chất vấn:
“Anh có ý gì vậy hả? Nè… anh cười tôi sao!!?”
Giằng co qua lại, sức lực của con gái sao so sánh được với con trai. Lâm Phong thu hồi nụ cười kéo Đan Tâm ngả về người mình, ngây thơ hỏi:
“Em có gì đáng cười sao? Tôi hiện tại đang nghĩ xem, nên ăn em như thế nào là đúng nhất!”
Hắn dám uy hiếp nàng, Đan Tâm sợ hãi rụt người lại: “Anh đúng là ông chú xấu xa!”