Rơi Vào Bẫy Tình Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 9




Trung tâm thương mại rực rỡ chói mắt ở ngay trước mắt, đặc biệt là các cửa hàng ở năm tầng trên cùng. Nơi được mệnh danh là hòn ngọc đắt đỏ của thành phố, quy tụ nhưng thương hiệu xa xỉ nhất, cao cấp nhất, nơi chỉ giới thượng lưu mới dám chi tiêu. LGs cũng có hai cửa hàng ở năm tầng lầu này, nhưng hai người chưa vội tới đó.

Viên Viên muốn chọn quần áo trước, cho cả Lâm Đoàn nữa. Hai người đến một gian hàng cao cấp, Viên Viên nhìn tên rồi lẩm bẩm: “Hình như công ty này chính là công ty nhà Vân Thư.”

“Em nói gì?” Lâm Đoàn hỏi. Cô lắc đầu: “Không có gì. Mình vào chọn đồ đi. Bữa tiệc sẽ được trang trí theo phong cách nào vậy?”

“Nhẹ nhàng thanh thoát.” Lâm Đoàn đáp. Hiếm khi Lục gia chọn phong cách tiệc thế này, đúng ra Lục Hoài sẽ chọn kiểu tối giản lạnh lẽo hay u ám thường thấy. Sự thay đổi này có lẽ là để phù hợp với cô gái xuất hiện cạnh hắn gần đây. Dù sao thì, một con búp bê sứ như thiên thần kia khó có thể hòa mình vào một bữa tiệc u ám và sẽ dễ trở thành miếng mồi thu hút những con sói đói.

“Hơi bất ngờ nhỉ. Vậy để xem, có lẽ em sẽ chọn trang phục màu trắng thanh nhã. Anh muốn mặc vest màu nào?” Vừa đi vào, hai người đã đụng mặt ngay một đôi nam nữ khác. Cô gái nhỏ bé gần như muốn quỳ xuống van xin chàng trai: “Đừng mà tổng giám đốc, cái đó mắc lắm, cả đời tôi cũng không mua nổi nó đâu.”



“Là tôi mua cho em, cũng không có bắt em trả tiền lại. Im đi, đừng nháo nữa. Hay em không thích? Chọn cái khác đắt hơn?” Nhân viên bên cạnh có người tỏ vẻ lúng túng, có người lại làm lơ đi luôn. Dù sao loại chuyện này cũng quá quen với những nhân viên “lành nghề” rồi.

‘Có lẽ những nhân viên đó tưởng nữ chính cũng giống như mấy cô suggar baby giả vờ thanh cao để moi thêm tiền.’ Viên Viên trộm nghĩ. Cô liếc nhìn chiếc váy mà Lục Hoài đang cầm trên tay - một cái váy trắng, tuy cô không thể nhìn rõ mẫu. ‘Ở những thương hiệu lớn thì khó có thể tìm được những chiếc váy giống nhau. Xem ra không thể cố tình mặc trùng được.’

“Em nhìn gì vậy?” Lâm Đoàn chợt hỏi. Có lẽ là đối tác làm ăn nên anh rất lịch sự đi lên chào hỏi Lục Hoài. Có vẻ hắn hơi bực mình vì bị cắt ngang, nhưng cũng vì có người nên Tiểu Tinh mới ngoan ngoãn không hó hé gì nữa, âm thầm chấp nhận cái váy.

Lục Hoài không nán lại lâu, nhanh chóng bắt Tiểu Tinh rời đi. Lâm Đoàn nhìn cô, buông lời: “Xem ra hảo cảm của Lục Hoài với người kia không tồi, còn dẫn đi mua đồ.”

Viên Viên cụp mắt không đáp. Sau đó, cô quyết định chọn một bộ váy trắng, có chất vải tương tự loại lúc nãy cô thấy Lục Hoài đã chọn. Lúc cô rời đi, loáng thoáng nghe được nhân viên thì thầm với nhau: “Bộ sưu tập này nổi quá nhỉ? Nãy giờ đã có hai vị tiểu thư chọn rồi.”

“Ờ… nhưng mà họ có đi cùng một bữa tiệc không nhỉ? Sợ là đụng hàng mất.”



“Mặc họ, giới nhà giàu, đâu phải việc mình. Bán được tiền lại chả hời hơn. Mà chiếc này còn đắt hơn chiếc kia ấy.”

“Ơ, không phải lúc nãy vị tổng tài kia bảo đem mẫu đắt nhất ra hả?”

“Thì đúng là vậy, mà cái cô kia có chịu đâu, cứ ỏng eo chê đắt quá ấy. Phải tôi, có trai vừa đẹp vừa giàu tiêu tiền cho, tôi lại đòi thêm…”

Tiếng nói nhỏ dần theo bước chân cô. Cô cũng chọn cho Lâm Đoàn bộ vest với cà vạt mới, cẩn thận nhìn xem có hợp với váy của cô hay không. Anh có vẻ rất hài lòng vì điều này, còn giúp cô cầm túi.

“Chúng ta như thế này thật giống một cặp ha?” Tâm trạng có chút thoải mái, Viên Viên buột miệng lên tiếng. Nói xong, cô cũng chợt nhận ra mình đã hơi xúc động. ‘Dù sao mình cũng còn nhiệm vụ, khó có thể ở bên anh ấy.’

“Chúng ta vốn là một cặp mà, em nói linh tinh gì đó?” Lâm Đoàn lên tiếng. “Dù có gì xảy ra thì vẫn vậy.”

“Đàn ông các anh dẻo miệng thật đó.” Cô cười. “Mình đi ăn một chút rồi hẳn lựa trang sức được không? Em hơi đói.”

“Cũng được. Ở bên kia đi, nghe nói có một cửa hiệu mới mở có món bò rất ngon.” Lâm Đoàn luôn như vậy, rất ấm áp ở bên cô. Anh luôn nhớ cô thích gì, ghét gì, lời nói ra cũng luôn dịu dàng chứ không giống những tổng tài bá đạo. Nhưng, cô luôn lo sợ vì không biết đằng sau nụ cười đó, con người thật của anh đang nghĩ cái gì. Có thể là miệng cười, nhưng trong lòng anh lại đang muốn băm cô ra cho cá ăn. Càng nghĩ, cô càng rùng mình.

Ăn uống xong, hai người tới một cửa hiệu của LGs để chọn trang sức, vừa để dự tiệc vừa coi như quảng bá luôn. Nhân viên nhận ra hai người, đặc biệt chuẩn bị một gian riêng và mang những mẫu đẹp nhất tới.

“Mấy mẫu này đều là thiết kế mới chuẩn bị tung ra thị trường. Mấy ngày trước em không đi làm nên chưa thấy, giờ cảm thấy thế nào?” Anh hỏi, kéo ra vài mẫu ưng ý.

“Cái này đi.” Cô chỉ vào một bộ trang sức có hình hoa uốn lượn. “Em thích hoa hồng.”