Không khí trong nhà trở nên kì quái từ độ ấy. Mặc dù Viên Viên không hề từ chối việc kết hôn như trước, ngược lại còn có vẻ hào hứng nhưng cô lại tỏ một thái độ rất khó chịu đối với Lâm Đoàn. Giống như con mèo nhỏ ương ngạnh đang xù lông lên vì tức giận, nhưng vẫn phải quan tâm anh một cách chu đáo. Mẹ Lâm thấy thế chỉ hỏi Lâm Đoàn: “Con làm con bé giận à?”
“Con không chắc nữa.” Anh nhún vai. Sự dịu dàng ấm áp đó làm Viên Viên phát bực. Không có hệ thống hỗ trợ chỉ đường làm quân sự, cô như bị lạc lối vậy. Mà nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Đoàn cũng giống như hệ thống, tới bây giờ cô vẫn không thể hiểu rõ anh. ‘Hình như giọng nói cũng có chút giống nhau.’
Cô không đoán ra được tâm tư của Lâm Đoàn, chỉ cảm thấy ở cạnh anh rất nguy hiểm. Viên Viên có cảm tưởng anh đang cố bẫy cô vào một cái bẫy tình ngọt ngào, một cái lồng giam hôn nhân hoàn mỹ rồi để cô bị vây hãm trong đó mà không thể thoát ra. Yêu mà không được đáp lại, như một cách để anh trả thù cô.
“Ài… mình nên làm gì nhỉ? Xóa bỏ hiểu lầm?” Cô vừa nghịch mấy đóa hồng vừa lẩm bẩm. Chợt, Lâm Đoàn xuất hiện: “Hiểu lầm gì cơ?”
“A, anh về rồi à? Để em dẹp áo cho anh.” Cô lập tức quay người lại, ngón tay vì thế mà bị gai hoa hồng cứa vào.
“Không cần đâu, việc này là của người giúp việc.” Anh để áo lên sofa, lại đi về phía cô: “Cẩn thận chút, đừng để mình bị thương. Em phải là cô dâu xinh đẹp hoàn mỹ.”
“Ôi, hai đứa hết giận nhau rồi đấy à?” Mẹ Lâm trên lầu đi xuống, có vẻ rất vui. Viên Viên chớp mắt ngẫm nghĩ: ‘Là có mẹ nên anh ấy mới cố tình…?’
“Vừa khéo có hai đứa ở đây, lại đây mẹ bảo cái này.” Mẹ Lâm lấy ra vài quyền sổ đỏ, mặt cười rất tươi. “Hai đứa đính hôn rồi, ở cùng ba mẹ thì có chút bất tiện, tình cảm vợ chồng cũng bị gò bó không được thoải mái. Mặc dù ba mẹ ít ở nhà những cũng làm hai đứa khó xử. Việc này ba mẹ tính lâu rồi, dù gì nhà mình cũng không có gì ngoài điều kiện, chỗ sổ đỏ này đều cho Viên Viên lựa, con thích cái nào thì lấy cái đó, làm nhà tân hôn cho hai đứa luôn.”
Đúng là nhà giàu nói chuyện có khác, hẳn là ba mẹ Lâm sợ ở chung nhà thì vợ chồng ít được ân ái nên cho hai người ra riêng đây mà, còn đặc biệt để cho cô chọn nữa.
“Cứ chọn cái mà con thích nhất trước, mấy cái này sớm muộn cũng về tay hai đứa thôi. Đây, mẹ thấy cái này rất đẹp, ở ngay trung tâm thành phố, nhưng mà có hơi ồn. Còn cái này ở ngoại ô, yên tĩnh nhưng lại hơi xa. Cái này…”
Mẹ Lâm cầm từng cái lên để chỉ cho cô vị trí cũng như ưu nhược điểm. Cuối cùng, Viên Viên chọn một căn biệt thự nằm trong khu nhà giàu của thành phố. Đó là một khu đô thị phức hợp chỉ giành cho giới thượng lưu, giàu và siêu giàu với giá trị của mỗi bất động sản lên tới hàng chục hàng trăm tỷ. Biệt thự ở đó rộng vừa phải, vừa đẹp vừa tiện nghi, hơn nữa an ninh lại rất tốt.
“Em chọn khéo thật. Đây là khu cao cấp mà hầu hết các ông chủ lớn đều chọn.” Lâm Đoàn cười nhạt. “Hình như tổng giám đốc Lục cũng có một căn ở đây.”
“Đúng vậy, mẹ cũng định chọn cái này cho hai đứa. Được rồi, vậy mẹ sẽ cho Viên Viên đứng tên, chúng ta đi làm thủ tục.”
“Không cần đâu mẹ, tới mấy cơ quan đông người rất phiền phức, gọi người tới đi.” Lâm Đoàn đứng dậy, nhìn cô với ánh mắt thâm thúy. Viên Viên chột dạ, cảm giác cái sổ đỏ trên tay nặng như cục tạ. Thôi rồi, cô quên mất Lục Hoài cũng ở khu này.
“Con nói chuyện với anh ấy một lát.” Cô vội chạy theo, không kiêng dè mà mở cửa phòng anh. Lúc đó Lâm Đoàn đang cởi áo sơ mi chuẩn bị đi tắm. Anh nhìn cô với vẻ mặt vô cảm: “Em nên gõ cửa phòng trước khi vào chứ.”
“Tại sao?” Cô hỏi. “Không phải sau này cũng chung phòng sao?”
“Ồ, em nghĩ thế à?” Anh hỏi làm cô chợt cứng người.
“Chứ anh muốn chia phòng sao?”
“Theo ý em.”
“Bỏ qua chuyện đó đi, anh rốt cuộc đang làm gì vậy hả?” Cô hùng hổ đi tới bên cạnh. “Anh giam lỏng em đã đành, còn không muốn em ra ngoài với mẹ sao?”
“Mẹ sẽ bị em lừa. Dù sao thì, để em ra ngoài rồi em cũng tìm cách tìm hắn ta thôi.” Lâm Đoàn liếc nhìn cô. “Nhân tiện thì, bây giờ hắn ta còn bận dỗ cô bạn gái của mình, không có thời gian quan tâm em đâu.”
‘Bạn gái? Anh ta công bố với người ngoài rồi à?’ Cô giật mình. Lâm Đoàn lại bảo: “Giờ thì em về phòng được rồi, đừng phiền anh. Anh không để em đi tìm hắn ta đâu.”
Cánh cửa phòng bị đóng lại trong sự tức giận. Viên Viên thật sự không hiểu nỗi Lâm Đoàn, mà có khi cô cũng chẳng hiểu nỗi cô nữa. “Mình đang làm cái gì vầy nè?”
Sau đó, cô đã dùng cả đêm để suy nghĩ lại về mọi thứ. Việc tới thế giới này một cách bất ngờ và không có hướng đi cụ thể khiến cô lạc lối một thời gian, và giờ đã đến lúc nhìn nhận mọi thứ một cách bình tĩnh hơn.