Rơi Vào Ánh Sáng

Chương 6




Bởi vì thói quen, Tần Sâm sẽ đã dành ra khoảng thời gian ăn cơm chiều để lại cho tôi, hôm nay vừa bước chân ra khỏi tàu điện ngầm, nhìn xung quanh chẳng thấy bóng dáng quen thuộc, trong lòng xuất hiện suy nghĩ, không phải là:"Chẳng nhẽ vẫn chưa tiếp khách xong".Mà là"Hắn đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tôi hoảng hốt, nhanh chân bước ra ngoài.

Đi hướng về phía con phố làm tóc, dưới cột đèn không có bóng dáng hắn. Tôi đi tới khu dân cư cũ nát mà Tần Sâm ở, tai dán vào cửa phòng nghe ngóng một lát, không có âm thanh nào, gõ gõ cửa gọi tên hắn cũng không thấy ai trả lời.

Tôi đi lang thang xung quanh ngõ nhỏ, cuối cùng cũng tìm được người ngồi ở một góc. Tần Sâm dựa vào tường, đầu vùi bên trong đầu gối, bàn tay không có lực đặt lên chân, áo thun trắng lắm lem bùn đất, trên vai còn có một dấu chân rõ ràng.

"Tần Sâm!" Tôi gọi hắn.

Đầu hắn từ cánh tay ngẩng lên, má trái sưng to, trên trán trên má có vài vết xước, khóe miêng rớm máu. Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

Tần Sâm không trả lời, yên lặng nhìn tôi ở trước mặt, đôi mắt vẫn đen nhánh trống rỗng như lần đầu mới gặp, nhưng cũng không giống, tôi cảm thấy, hắn đang đợi tôi đào ra.

"Sao cô lại như vậy chứ?" Tần Sâm anh ách giọng nói.

Tôi không biết vì sao hắn bỗng nói như vậy. Âm thanh bình thản thẳng tắp như không có điểm cuối, căng hết mức, phảng phất giây tiếp theo sẽ bị đứt phực, trực giác nói cho tôi biết không phải hắn đang mắng tôi. Nhưng rồi lại không nói gì nữa, ánh mắt trống rỗng nhìn vào tôi, đôi mắt hắn như khát vọng bị chứa đầy, không tiếng động mà gào thét.

"Anh bị thương." Tôi nói, "Đến nhà tôi đi, tôi giúp anh xử lý".

Tôi kéo kéo người dậy, nhưng hắn không động đậy.

"Anh không đứng lên được à?" Tôi hỏi.

Tần Sâm vẫn không nói lời nào, vẫn nhìn thẳng vào tôi.

"Vậy anh ngồi đây một lát, tôi đi mua thuốc sát trùng, được không?" Tôi buông tay hắn ra.

Hầu kết Tần Sâm giật giật, nói ra một âm thanh mơ hồ, không nghe rõ xem đó là từ được hay không được. Một bên bước chân ra ngoài, một bên quay đầu lại nhìn, trước sau Tần Sâm vẫn nhìn tôi, tôi nâng cao giọng nói với hắn:"Anh chờ một lát", hắn giống như gật đầu, lại giống như không gật.

Trong lòng tôi loạn cào cào, đi đến tiệm thuốc gần nhất mua băng, tăm bông và cồn y tế, băng vải-- có lẽ cái này cũng không cần đến, nhưng tôi vẫn mua, thậm trí tôi còn mua lung tung một đống to cả thuốc hạ sốt, thuốc ứ máu bầm, cả thuốc dán và túi chườm đá.

Xách túi thuốc trở lại ngõ nhỏ, mặt trời đã dần chìm xuống, bóng dáng Tần Sâm cong eo dị dạng kề sát mặt đất. Tôi nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh hắn, dùng tăm bông dính cồn sát trùng nhẹ nhàng chấm lên miệng vết thương, cũng may chỉ trầy da, nhìn qua thì dọa người nhưng thực tế cũng không nghiêm trọng, tôi xử lý xong nửa bên mặt, lấy ra túi chườm đá nhét vào trong tay hắn:"Tự mình đắp".

Tôi hơi lo lắng hắn sẽ không có phản ứng gì, nhưng người rất nghe lời, dùng túi chườm đá chườm lên bên mặt đang sưng to. Tôi tiếp tục xử lý vết thương phía bên kia, chạm vào lông mi, hắn chớp chớp mắt, lông mi xẹt qua sườn bàn tay, hắn đột nhiên cầm lấy tay tôi.

"Cô có bệnh phải không?". Giọng của Tần Sâm ngạnh trong cổ họng, hắn mở to hai mắt nhìn tôi, khóe môi run rẩy, không thể tự kiềm chế trầm xuống, giống như giây tiếp theo sẽ khóc.

"Không có". Tôi trả lời.

"Vậy vì cái gì, vì cái gì cô phải đối với loại người như tôi..." Tần Sâm nghẹn ngào trầm giọng hơn, hắn chớp chớp đôi mắt, nước mắt ánh lên ở góc mắt, hắn hỏi: "Vì sao phải đối tốt với loại người như tôi? cô không phải có bệnh, thì là gì?

Tôi không trả lời hắn, hất hất tay: "Đừng cầm tay tôi, đang giúp anh sát khuẩn, không thì sẽ để lại sẹo, miệng vết thương còn dính cát".

Tần Sâm không để ý tới tôi, vẫn bất chấp bắt lấy tay tôi, bàn tay hắn thô ráp, lại dùng sức, xương bàn tay như cái kén làm tôi sinh đau, hắn lại hỏi: "Vì cái gì?"

Vì cái gì? Bởi vì trực giác của tôi cho biết rằng hắn cần, hắn đáng giá, nhưng tôi không thể trả lời câu hỏi này như vậy...Mấy thứ đó quá hư vô mờ mịt, sẽ không thấy được, chỉ càng làm hắn thêm sợ hãi. Vì thế nên tôi vẫn không trả lời, dùng tay trái sờ sờ mu bàn tay hắn: "Buông ra đi-- hoặc là cầm tay khác của tôi". Tôi giơ tay trái lên, Tần Sâm thật sự buông tay phải ra, lại cầm lấy tay trái, giống như hai người hai đầu dùng sức bắt lấy một nhánh cây đằng duy nhất. Hắn yên tĩnh mặc kệ tôi làm, tay tôi bỗng nhiên dùng sức nhiều hơn, cũng không thấy hắn rên một tiếng kêu đau.

"Được rồi". Tôi vẫy vẫy tay:"Trên người đâu, đưa tôi nhìn xem nào?"

"Không việc gì." Tần Sâm nói.

"Lúc nào anh cũng nói không việc gì."

"Thật sự không có việc gì."

Tôi với hắn nhìn nhau một lát, sửa lời nói tiếp:"Cho nên, đã xảy ra chuyện gì?"

"Là một thằng nhóc, mới bảy tám tuổi...tôi đi ra cửa, chuẩn bị đến nhà ga chờ cô, thấy năm sáu người đang đánh tên nhóc, tôi bảo chúng đừng đánh... bọn họ nói nó ăn trộm, lại vừa mới trộm xong...nó mới bảy tám tuổi, khóc lóc bảo tôi cứu nó, nên tôi đánh nhau cùng bọn họ". Tốc độ Tần Sâm nói rất chậm, câu từ lộn xộn, nhưng tôi nghe qua đã hiểu.

"Sau đó thì sao?" Tôi hỏi. Nhất định không chỉ có như vậy, Tần Sâm đã như chiếc đồ sứ vỡ nát, quăng ngã thì rất đơn giản, nhưng không chỉ là như vậy, từng mảnh nhỏ rơi cũng không dễ vỡ, hắn sẽ không dễ dàng rơi hỏng thành như vậy. Tần Sâm trầm mặc một hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Sau đó, túi tiền của tôi rơi ra, thằng nhóc đó cầm đi rồi, tôi không nghĩ theo chân bọn họ đánh tiếp".

Còn có cái gì so với ý tốt bị nghiền nát tàn nhẫn dẫm trên mặt đất lầy lội đâu? Huống chi hắn vỗn dĩ đang ở trong vũng bùn, mỗi giây phút đều bị nhấn xuống, lớp bùn lỏng ướt lạnh dính nhớp lặng yên không một tiếng động mà nuốt lấy, đè ép phổi hắn, đông cứng trong tâm hồn, làm hơi nóng mà hắn có trong người phun ra, cho tới lúc trống rỗng, hoang tàn. Dù vậy, hắn vẫn đã cố gắng toàn lực mà che chở cho tên nhóc đó, ánh sáng của sự lương thiện trong con người hắn trào dâng, hắn biết khó mà bảo vệ được bản thân, nhưng vẫn muốn kéo một phen.

Nhưng cuối cùng, lòng tốt này của hắn, sợi dây nóng cuối cùng trong lòng, vẫn là bị giẫm đạp vào sâu bên trong vũng bùn.

Cọng rơm cuối cùng bay bay rơi xuống.

Tôi quỳ xuống trước mặt, duỗi tay ôm lấy cổ hắn, ấn vào trong lồ ng ngực.

"Tần Sâm, tôi rất hãnh diện vì anh". Tôi nói.

Tôi phát hiện mình có thể trả lời vấn đề của hắn.

Tôi kiên định mà nói:"Đây là lí do vì sao tôi đối tốt với anh".

Hô hấp của hắn vừa nhẹ vừa gấp, ướt át hòa thuận, yên tĩnh như sương mù.

Hai người vẫn ôm nhau đến lúc bóng đêm bao phủ, những người đi qua đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn chúng tôi, nhưng trong lòng không có gì khác lạ, đêm đó ánh trăng rất mềm mại, như tạo ra một hơi nước mỏng manh đem chắn lại những ánh mắt tò mò, tôi vuốt v3 sống lưng hắn từng chút từng chút một, thẳng cho tới khi hắn không còn phát run như động vật nhỏ đang đông cứng nữa.

Hắn đứng lên, dáng đứng có một loại cứng cỏi hướng về phía trước, chẳng sợ lúc này mặt toàn vết thương, đôi mắt đỏ bừng, lung lay sắp đổ, cũng vẫn đứng thẳng tắp. Hắn làm tôi cảm thấy, bên trong con người này như một cái cây đã bị sâu mọt ăn mòn mục nát, nhưng vẫn không ngã xuống.

"Không có việc gì." Tần Sâm nói.

"Tần Sâm, thật ra, anh có thể..."...dựa vào tôi một chút.

"Tôi không có việc gì." Âm thanh ấp áp của hắn cắt đứt nửa câu sau của tôi.

Hai người đứng đối diện, hắn dùng ánh mắt nói cho tôi biết, đã biết tôi muốn nói gì. Hắn nói "không".

Không có bông hoa nào từ chối nước và ánh sáng mà có thể nở rộ, nếu hắn từ chối bàn tay tôi đã đưa ra thì có dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể vớt hắn thoát ra khỏi vực sâu.

Nhìn chăm chú vào hắn, tôi vì hắn kiêu ngạo, thế cho nên hi vọng hắn có thể không cần kiêu ngạo như vậy đối với tôi. Thà rằng hắn là người ti tiện.

Đêm nay tôi bắt đầu ước nguyện, hi vọng có một ngày Tần Sâm có thể hướng về phía tôi xin giúp đỡ, tôi sẽ giữ chặt hắn, dùng mọi sức lực của bản thân mà giữ chặt. Chỉ cần hắn đưa tay.

Có thể thần linh đã nghe thấy được lời cầu nguyện của tôi, chưa đến một vòng, tôi liền đạt được cơ hội này, là một cơ hội dùng cách thức quá mức tàn nhẫn.

Đó là một ngày cuối tuần, tôi ngồi trên sàn nhà đọc sách, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng vang ầm ầm khác thường. Sàn nhà cũng trấn động theo, tôi hoảng sợ, chạy đến ban công nhìn về phía xa, phát hiện cách đó không xa bụi cuốn mù mịt, tro bụi đùn ra xung quanh bốn phía, còn liên tục trùng xuống, vài giây sau liền dừng lại, nhiều người từ trong đó chạy ra ngoài, xung quanh ồn ào huyên náo.

Tôi lập tức không kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, đứng hình tại chỗ, ngơ ngác nhìn về phía đó một hồi lâu. Vẫn không hiểu tại sao trong trung tâm thành thị lại xuất hiện một khối phế liệu, vì sao mọi người chạy tới chạy lui, thẳng cho tới một ông chú hô lên:"Tòa chung cư công nhân xụp rồi"

Trong đầu tôi nổ oành một tiếng, không muốn thừa nhận sự thật về đống đổ nát kia, vô số ngõ nhỏ hiện lên trong mắt, con đường đen ngòm kéo dài, cuối cùng cũng đưa ra một đáp án-- đống gạch bị xụp kia, chính là nơi Tần Sâm đang ở. Đầu tôi ong ong vang vọng, bây giờ vẫn là buổi sáng, sáng nào hắn cũng không ra khỏi cửa, vậy đang ở nhà sao? Hắn ở bên trong đống đổ nát kia sao?... hắn còn...còn sống không?

Đây là lần thứ hai tôi đeo dép lê chạy như điên đến phố bán hoa, cũng may lần này không phải một mình tôi làm như vậy, tất cả mọi người đều kinh hoàng, không phải bận tâm tôi đang thất thố, đã là giữa mùa hè, hơi nóng rót vào trong lục phủ ngũ tạng, bị hun tới mức muốn nôn mửa, tôi chen vào đám người, chen vào những cánh tay và thân mình ướt đẫm mồ hôi, không biết được mình đi vào đống đổ nát trước mắt làm gì, nhưng tôi bất chấp mà đi vào trong đó, giống như đi sâu vào bùn lầy truy tìm kho báu.

Chỗ nào cũng là đất, gạch, sắt thép, tôi hô lên gọi một tiếng Tần Sâm, âm thanh này rất nhanh bị những tiếng ầm ĩ trong đám người lấn át, hàng xóm đã bắt đầu tự mình đào bới đống gạch đổ nát, ít nhất việc này tôi cũng có thể làm, đầu óc vẫn căng cứng nhưng thân thể bắt đầu hành động, tôi dọn đi những hòn đá theo bọn họ, nghiêng tai lắng nghe trong khe hở xem có âm thanh người kêu cứu nào không.

Mồ hôi chảy ròng ròng qua trán, tí tách rơi xuống đôi mắt, tôi chớp chớp mắt, ngày càng đau, sức nóng của mặt trời chiếu xuống thật đáng sợ, theo bản năng đưa tay lên lau mồ hôi, cát cũng bay vào trong mắt không thể nào mở ra. Di động bỗng nhiên rung lên. Tôi không muốn để ý đến nó, chỉ sợ làm cho công việc bị chậm trễ, nhắm mắt lại móc di động từ trong túi quần ra, lau lau tay mới mở được khóa màn hình, tôi bình tĩnh hết mức alo một tiếng, đầu bên kia lại không thấy ai nói gì.

"Ai vậy?" Tôi lại nói.

Đối diện vẫn là một mảnh yên tĩnh, ngay sau đó, tôi nghe được tiếng hít thở quen thuộc. Bỗng nhiên tôi đã biết người ở đầu bên kia điện thoại là ai:"Tần Sâm, anh...".

"Tôi ở dưới lầu nhà cô". Tần Sâm nói, âm thanh nghẹn ngào, mỏi mệt.