Rồi Người Thương Cũng Hóa Lốp Dự Phòng

Chương 4




Khi về đến nhà, tôi mới nhìn thấy 2 cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, đều là của Tần Hoài Thành.

Anh ta vẫn luôn như thế, luôn gọi nhiều nhất là 2 cuộc điện thoại.

Gọi lần thứ nhất là bố thí hạ mình, gọi lần thứ hai là cao cao tại thượng kiểm soát tôi trong tay.

Tần Hoài Thành sẽ không gọi lần thứ ba, bởi vì anh ta nghĩ sẽ tổn hại đến hình tượng bông hoa cao lãnh của mình.

Tôi cũng lười hỏi anh ta tìm tôi làm gì, sau khi rửa mặt xong thì lên giường đi ngủ.

Trên Wechat của tôi đã có một em trai vừa mới mẻ vừa đẹp mắt, tôi cũng không còn hứng thú đối với Tần Hoài Thành như trước nữa.

Không ngờ tới sáng hôm sau thì Tần Hoài Thành lại gọi điện cho tôi.

Tôi đang trên đường đến lớp nên bèn cắm tai nghe vào "Hả?"

Một lúc lâu sau, bên kia vẫn không nói câu gì.

"Này?"

Nửa ngày sau, giọng nói khàn khàn của Tần Hoài Thành vang lên trong điện thoại: “Tối hôm qua sao cậu lại về?”

Tôi hơi khó hiểu: "Tôi về nhà? Không phải cậu bảo tôi biến đi à?"

"..."

"Cậu về nhà với ai?"

Bây giờ tôi mới hiểu ý nghĩa cuộc gọi này của Tần Hoài Thành.

Chắc có người nhìn thấy tôi trở về cùng với Trình Lệ, bây giờ anh ta phải vội vàng kiểm tra xem cái lốp dự phòng có còn đó hay không.

Tôi cảm thấy rất thú vị, bèn nói thẳng “Tôi và người trong lòng của người trong lòng của cậu cùng nhau về nhà, con mắt của Thẩm Giảo quả thực không tồi.”

Thế mà Tần Hoài Thành cũng không thẳng tay cúp điện thoại. Trong giọng nói của anh ta mang theo một tia tức giận đè nén.

"Tô Duyệt, cậu có biết ngại ngùng là gì không? Chỉ cần là con trai đẹp một chút thì cậu sẽ tán tỉnh à?"

Anh ta nóng giận, nhưng tôi lại vui vẻ: "Không thì thế nào? Tôi chỉ thích thân thể của cậu mà vẫn làm lốp dự phòng cho cậu đấy thôi."

Hô hấp của Tần Hoài Thành lập tức trở nên gấp gáp, thanh âm có chút tức giận.

Sau một lúc lâu, anh ta mới bình tĩnh lại, giọng nói cũng lạnh lùng: "Dạ dày của Giảo Giảo không thoải mái, cậu mang cho cô ấy ít thuốc được không?"

"Thuốc gì?" Tôi hỏi.

"... Thuốc dạ dày."

Nhưng hôm nay không được rồi, tôi phải đến lớp thôi.

"Tôi có lớp học, không đi."

“Ừ, tùy cậu.” Anh ta cúp điện thoại.

Đưa thuốc chỉ là cái cớ, chẳng qua chỉ để kiểm tra xem cái lốp dự phòng có bị non hay không thôi.

Cũng tiện thể nói cho tôi biết anh ta là người mà tôi không có được, lòng anh ta có người khác, nhưng vẫn mập mờ với tôi.

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu.

[Vì Thẩm Giảo, Tần Hoài Thành với Tô Duyệt là 3 cái lốp dự phòng bằng tuổi nhau, nên để xưng hô là tôi - cậu nhé, chứ tôi - cô nghe nó xa cách quá.]

07

Lớp học sáng nay không có nhiều người, tôi vừa định tìm một chỗ ngồi xuống, đột nhiên có người đang nằm ở băng ghế sau ngẩng đầu lên vẫy tay với tôi: “Lại đây!”

Trong giây lát, ánh mắt của tôi đều bị người kia thu hút.

Gương mặt của Trình Lệ cực kỳ nổi bật, không hổ danh là người đứng đầu trong cái bùng binh lốp dự phòng.

Tôi ôm sách rồi ngồi bên cạnh cậu ta: "Cậu là sinh viên năm 2 đúng không, sao lại vào lớp này?"

Trình Lệ đưa cho tôi một ly Caffè Americano rồi chống đầu nhìn tôi cười.

"Đi học cùng chị, tối hôm qua về trễ như vậy chị có mệt không?"

Thái độ của cậu ta quá mức quen thuộc, như thể chúng tôi đã quen nhau vài năm trời chứ không phải là vài giờ ngắn ngủi.

Tôi uống một ngụm Americano "Buồn ngủ lắm, nhưng không học thì não đâu mà đi thi."

Trình Lệ cầm lấy chiếc ly và nhấp một ngụm, sau đó khẽ nhướng mày.

Lông mày của cậu ta rất đậm và đen, mang theo cảm giác đường hoàng ương ngạnh.

"Nếu em nhớ không nhầm thì chị học kế toán đúng không? Sao chị lại đến lớp máy tính?"

Tôi cũng ngửa mặt nhìn cậu ta: "Đoán xem?"

Trình Lệ bĩu môi.

"Em không đoán."

Cậu ta có chút không vui, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi: "Tần Hoài Thành có gì tốt?"

Tôi trầm tư một lúc: "Mặt đẹp, vóc người cũng đẹp."

Trình Lệ hơi híp mắt, giống như là giận đến mức bật cười "Không ngờ chị lại là kẻ tham lam thân thể người khác?"

Tôi thành thật gật đầu.

Trình Lệ nhếch khóe môi, sau đó cúi người nhẹ giọng: "Thân thể của em còn đẹp hơn hắn, chị không tham lam sao?"

Hai người cách nhau quá gần, hương cà phê trong hơi thở quyện vào nhau, bờ môi của cậu ta có chút đỏ, trên khuôn mặt mang theo nét ngang bướng ngỗ ngược.

Tôi ngước nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu ta: "Phải không? Tôi không tin."

Trình Lệ bật cười lộ ra một chiếc răng khểnh, cậu ta ghé vào tai tôi "Nếu chị không tin, lần sau em cho chị xem..."

Tôi chưa kịp nói gì thì có người kéo mạnh vai tôi, làm tôi suýt nữa thì ngã dập đầu xuống đất.

Nụ cười trên môi Trình Lệ biến mất.

Tôi quay đầu lại thì thấy Tần Hoài Thành đang đứng sau lưng tôi, gương mặt anh ta đã tối sầm.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi hỏi từng chữ một: "Tố Duyệt, cậu đang làm gì vậy?"

Tôi đang làm gì hả?

Đang tia trai, không nhìn thấy à?