Rồi Người Thương Cũng Hóa Lốp Dự Phòng

Chương 12




Tôi lập tức sững sờ.

"Cậu thích tôi?

"Không phải thích Thẩm Giảo à?"

Tần Hoài Thành ủ rũ nói: "Là chọc giận cậu thôi, tôi không thích cô ấy."

Tần Hoài Thành ôm tôi trong bóng đêm, trong lòng tôi cảm thấy hơi mờ mịt.



Hóa ra mối quan hệ này không phải là do tôi một mình mơ tưởng.

2 năm trôi qua, cuối cùng tôi đã nhận được câu trả lời mà tôi mong muốn.

Nhưng tình cảm này lại đến muộn quá rồi.

Trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt của Trình Lệ, tôi bình tĩnh gỡ tay của Tần Hoài Thành ra.

"Nhưng tôi không thích cậu nữa.

"Cậu thích tôi quá muộn, xin lỗi."

Tần Hoài Thành nghe vậy càng ôm chặt hơn, tôi cảm giác mình sắp bị anh ta bóp cho ná thở:

"Đừng rời xa tôi, Tô Duyệt, cậu đừng chán ghét tôi!"

"Chúng ta ở bên nhau được không? Những gì tôi nợ cậu tôi sẽ bồi thường cho cậu, tôi sẽ bù đắp cho cậu gấp đôi.

"Tôi sẽ đối xử tốt với cậu, chúng ta rõ ràng là thích nhau, tại sao phải hành hạ nhau như thế, cho tôi một cơ hội, được không…"

Tần Hoài Thành vội vàng nói cả một câu dài, giống như anh ta sợ chỉ cần dừng lại thì tôi sẽ từ chối ngay.

Nhưng tôi vẫn ngắt lời không cho anh ta nói nữa:

"Xin lỗi, nhưng tôi đã thích người khác rồi."

"Không được!"

Tần Hoài Thành gần như điên cuồng:.

"Tôi không tin! Cậu giận tôi, cậu thích tôi lâu như vậy mà, sao có thể thích người khác nhanh như thế được?"

Tôi cố sức gỡ bàn tay đang ôm chặt của anh ta ra: "Tôi không lừa cậu, tôi thích…"

Nhưng tôi còn chưa kịp nói hết lời này.

Một giọng nói bình tĩnh vang lên từ phía sau.

"Hai người đang làm gì vậy?"

Đó là Trình Lệ