14.
Sau khi rời khỏi yến tiệc riêng, sắc mặt Chu Đình vẫn luôn không ổn.
Mặc dù anh không uống rượu vào ban đêm.
Anh đuổi tài xế đi, đích thân chở tôi.
Tôi ngồi vào ghế phụ, mắt nhìn thẳng về phía trước. Trên con đường vắng vẻ chỉ có một chiếc xe duy nhất đang phóng như bay.
Ánh đèn đường phản chiếu ngoài cửa sổ lóe lên trước mắt tôi.
Chu Đình nhấn ga, động cơ phát ra tiếng động lớn.
Dù anh đã cố kiềm chế, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của anh.
Không biết qua bao lâu, Chu Đình thả chậm chân ga,nghiêng đầu nhìn tôi: “Em không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Tôi ngước mắt lên, muốn hỏi thăm về anh, Chu Diệp và cả cháu trai của anh.
Nhưng khi lời nói đến cửa miệng, tôi lại nuốt xuống.
Tôi lắc đầu: "Không."
Sau đó cười nói: "Tôi chỉ muốn nói cảm ơn, cảm ơn anh trước mặt người khác nguyện ý bảo vệ tôi. Tôi chưa từng thấy Chu Diệp ngang ngược như thế. Nói thật, khá là sảng khoái."
Lông mày rậm của Chu Đình khẽ động, anh cũng mỉm cười.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô thể thao tăng tốc phía sau xe chúng tôi, nhanh chóng đuổi kịp chúng tôi.
Tôi nhìn lại.
Chiếc xe phía sau cứ bấm còi rồi nháy đèn pha liên tục khiến tôi nhức mắt.
Tôi nhận ra chiếc xe đó, nó thuộc về Chu Diệp.
Tôi đang định nói với Chu Đình thì nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh: “Tôi biết, là Chu Diệp.”
Vừa nói, anh vừa liếc nhìn gương chiếu hậu.
Thậm chí anh còn cố tình giảm tốc độ để Chu Diệp vượt qua.
Lúc Chu Diệp vượt qua xe, anh ta quay lại nhìn về phía chúng tôi.
Chu Đình đột nhiên đạp phanh, đôi mắt đen láy dường như không để ý đến ai.
Xe của Chu Diệp đã vượt lên trước.
Quay gấp 180 độ rồi phanh xe dừng hẳn lại.
Hai chiếc xe đối diện nhau, bốn chiếc đèn xe màu trắng bạc phản chiếu vào nhau, chiếu sáng một nửa bầu trời đêm.
Chu Diệp đạp ga điên cuồng.
Âm thanh ầm ĩ giống đang khiêu khích Chu Đình.
Đôi môi mỏng của Chu Đình hiện lên một nụ cười mỉa mai.
Anh không nhìn Chu Diệp mà quay đầu lại hỏi tôi: "Tôi hút một đ iếu th uốc được không?"
Tôi gật đầu.
Chu Đình hạ cửa sổ xuống, lấy điếu thuốc từ hộp thuốc rồi châm lửa.
Sợ tôi ngạt thở, anh còn thổi khói ra ngoài cửa sổ ô tô.
Dưới ánh trăng.
Tôi ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh của Chu Đình, đôi mắt đen láy thâm sâu khó lường của anh giống như đang suy tính điều gì đó.
Đ iếu th uốc đã ch áy hết.
Khói đã tan.
Chu Đình ném t àn th uốc ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ xe kéo lên.
Anh yêu cầu tôi thắt dây an toàn.
Sau đó không báo trước, anh nhấn ga hết tốc độ rồi lao về phía trước. Chu Diệp cũng phản ứng nhanh chóng, chuyển sang số lùi rồi đ iên cuồng rút lui. Một tiến một lùi, không ai nhường ai.
Tàn cuộc, Chu Đình dùng nụ hôn đua xe đẹp mắt rồi vượt qua ở giới hạn cực độ.
Trước khi khói xe tan đi, xe của Chu Diệp đã mất dạng.
Tôi bị sốc trước kỹ năng lái xe của Chu Đình. Anh... đã từng đua ô tô chưa?
15.
Khi tôi trở lại thành phố thì đã mười giờ tối, lúc này thì trường học đã đóng cửa rồi.
Chu Đình đành phải đưa tôi về nhà anh ấy.
Đó là một biệt thự hai tầng có hồ bơi lớn trong sân.
Ánh trăng soi xuống mặt nước, sóng lấp lánh rất đẹp.
Tôi theo sau anh băng qua sân.
Lúc bước vào nhà, một người phụ nữ trung niên mỉm cười đi tới, cung kính nói: “Thưa ngài, ngài đã trở lại.”
Cô ấy nhìn ra phía sau lưng Chu Đình, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, nhưng lại nhanh chóng mỉm cười: "Chào cô."
Chu Đình gọi người phụ nữ này là chị Lý.
Anh còn dặn phải dọn dẹp phòng khách cho tôi ở.
Đang định đi tắm, tôi mới nhớ ra quần áo của mình vẫn còn ở chỗ thư ký Trần.
Đồng nghĩa với việc, nếu tôi cởi chiếc váy này ra, sẽ không còn bộ quần áo khác để thay nữa.
Bất đắc dĩ tôi phải đến gặp chị Lý, nói là muốn mượn một bộ quần áo của chị ấy.
Nhưng chị Lý lại nói ở đây không có quần áo phụ nữ. Chị ấy chỉ cao hơn một mét rưỡi, trong khi đó chiều cao của tôi lại là mét bảy, cho dù mượn được thì cũng không thể mặc được quần áo của chị ấy.
Chị ấy mách tôi là Chu Đình có rất nhiều bộ đồ ngủ mới mà anh ấy chưa mặc, bảo tôi có thể lên phòng anh ấy lấy một bộ mặc tạm.