Rồi Anh Sẽ Hối Hận

Chương 64: Ngày Tim Rỉ Máu




Thục Thanh Di quay phắt sang nhìn ông ấy, nghi hoặc hỏi.

“Một người đàn bà, và một cô con gái?”

Lẽ nào…

Là Hà Hải Đường và con gái Uyển Ái?

Quản gia Chu mang theo USB mà mình có được gắn vào laptop rồi mở lên cho Thục Thanh Di và Trương Thịnh Hàm cùng xem. Camera ở Thục gia là loại chuyên dụng và đắt tiền, nên hình ảnh và âm thanh rất rõ nét. Thế là, từng câu từng chữ khiêu khích mà Hà Hải Đường nói với Thục phu nhân anh đều nghe rất rõ.

Người đàn bà từng quỳ xuống trước mặt anh khóc lóc cầu xin, người đã đem con gái mình ra để làm bia đỡ mong anh tha thứ. Đến cuối cùng, lại là người buông lời cay nghiệt làm vũ khí bứt mẹ anh đến cái chết.

Thục Thanh Di siết tay thành quyền đấm thật mạnh lên mặt bàn, hốc mắt đỏ lên. Nếu không phải vì trong trái tim người đàn ông kia không có chỗ cho mẹ anh, để người phụ nữ khác lộng quyền. Thì giờ đây, mọi thứ đã không đi theo chiều hướng xấu như vậy.

“Hà Hải Đường!”

“Hà Hải Đường!”

Anh nói rồi loạng choạng xoay người đi, trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến việc bằng mọi cách phải khiến đôi nhân tình kia trả giá đắt. Quản gia Chu trông thấy tình trạng bất ổn của anh thì vô cùng lo sợ, tìm cách giữ anh từ sau lưng để ngăn lại.

“Thiếu gia! Cậu định làm gì?”

Thục Thanh Di ra sức muốn đẩy ông ấy ra, nhưng trong thâm tâm lại mềm yếu đến mức thê thảm.

“Bỏ tay ra! Tôi phải đi tìm Hà Hải Đường! Tôi phải khiến bọn họ trả giá!”

“Thanh Di! Thanh Di à!”

“Cậu đi thì có ích gì chứ? Nếu lúc đầu bà chủ thật sự muốn trả thù bọn họ thì đã không chọn cách này. Thiếu gia! Bà chủ đã buông tay rồi! Thiếu gia à!”

Thục Thanh Di đang trong cơn vẫy vùng thì bừng tỉnh, hai mắt mơ hồ, tai cũng ù đi như vừa nghe thấy ông ấy nói gì đó.

Thục phu nhân… Đã sớm buông tay rồi.

Bà chấp nhận mình không bằng người đàn bà kia, dù chẳng biết rõ từ khi bước chân vào Thục gia đã làm ra chuyện gì. Bà chấp nhận để Thục lão gia tự do ở cạnh người mình yêu, làm những gì mình muốn. Bà chấp nhận chuyện tâm lí mình bất ổn, gây ra bao nhiêu sai lầm và ngăn cấm tình cảm của con trai. Nếu còn không sớm buông tay, chỉ sợ đến cuối cùng chỉ có bà là người đau khổ nhất, còn liên lụy đến tương lai của anh.

Mọi chuyện đều đã được an bài. Thục phu nhân trước khi đưa ra quyết định này cũng đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu.

Bà không muốn chồng mình nhìn mình bằng đôi mắt chán ghét, nghĩ rằng mình là ác phụ. Biết đâu chừng, khi chết đi rồi bà có thể nhận lấy chút sự thương hại nhỏ nhoi.

Nỗi thống khổ dằn vặt lấy tâm can của đứa con vẫn chưa kịp khiến mẹ mình hạnh phúc thêm một ngày hiện lên gương mặt. Thục Thanh Di ở trong vòng tay từ từ buông lỏng của quản gia Chu, thôi không cựa quậy.

Anh hé môi, cổ họng khô cứng phải rất khó khăn mới cố nhếch môi lên mà nở một nụ cười.

“Ít ra… Chúng ta vẫn nên dành nhiều thời gian cho nhau, hơn một chút nữa chứ?”

Trương Thịnh Hàm nghẹn ngào bước tới nắm lấy tay anh, như muốn ôm anh vào.

“Thanh Di! Bác gái không muốn nhìn thấy anh như vậy đâu! Xin anh! Xin anh đó!”

“Tiểu Hàm! Là do anh đúng không?”

Thục Thanh Di ngồi bệt trên đất lạnh, ngước mắt lên nhìn cô. Đôi mắt từng lạnh lùng cao ngạo, cũng từng ấm áp yêu thương nay chỉ toàn nước mắt.

“Là do anh nên mẹ mới như thế? Đúng không? Tiểu Hàm?”

Những lời nói yêu thương vẫn còn chưa kịp gửi đi hết, giờ đây đã không thể cất lời. Thục Thanh Di trải qua nhiều biến cố như vậy, lúc này bên cạnh chẳng còn lại mấy người là tin yêu.



Đám tang của Thục phu nhân sẽ được cử hành vào sáng ngày hôm sau.

Lúc này, anh giống như một cái xác. Đứng trước di ảnh của mẹ, khuôn mặt bà đẹp sắc sảo, môi hơi mỉm cười. Anh biết nụ cười này là dành cho anh, là niềm tin và kì vọng. Nhưng làm thế nào trong khi lúc này anh lại thấy hụt hẫng như thế? Anh sợ mình không đủ can đảm vượt qua, sợ mình sẽ gục ngã.

Quản lí Kim sau khi nhận được tin đã vô cùng sốc. Anh ấy biết lần này Thục Thanh Di e là khó vực dậy tinh thần. Đã một khoảng thời gian rất lâu rồi anh không quay lại sân vận động, và lần này có lẽ còn lâu hơn.

“Thanh Di! Đừng quá đau buồn!”

Quản lí Kim vỗ vai anh, chỉ biết an ủi anh như vậy.

Xung quanh quan tài phủ những tràng hoa hồng trắng, không khí tang thương bao trùm. Thục Thanh Di đứng ở một góc nhìn từng người đi vào nhà tang lễ dâng hoa, mắt vô hồn không cảm xúc. Cho đến khi, anh trông thấy một hình bóng vô cùng quen thuộc.

Thục lão gia đang cùng Hà Hải Đường và con gái Uyển Ái đến chỗ tang lễ. Bọn họ cách anh tầm mười bước chân, vẫn đang được vài phóng viên bao vây để phỏng vấn. Trông họ như một gia đình hoàn chỉnh đến dự đám tang của một người xa lạ.

Nực cười!

Thật sự quá nực cười!

Khoảnh khắc ánh mắt hai cha con nhìn nhau, sự hận thù đau xót trong Thục Thanh Di như phá vòng vây mà bùng phát. Anh bước từng bước dứt khoát tới chỗ Thục lão gia, không nói gì mà cứ thế bắt lấy cổ áo của ông ta.

“Ai cho ông đến đây? Ai cho phép ông bước chân đến đây?”

Trương Thịnh Hàm thấy thế lập tức chạy tới, quản lí Kim và quản gia Chu cũng hốt hoảng theo sau.

“Thanh Di! Em bình tĩnh đi!”

“Thanh Di! Anh mau bỏ tay ra đi mà!”

“Thiếu gia!”

Thục Thanh Di mặc kệ có bao nhiêu người muốn ngăn cản mình, ngày hôm nay anh nhất định không để họ đến gần di ảnh của mẹ.