Risou no Himo Seikatsu

Chương 5.1 Quãng thời gian yên bình




Một vài ngày sau khi Zenjirou học được về “linh hồn của ngôn từ”.

Lúc này nhiệt độ tại Vương quốc Carpa vẫn liên tục tăng lên mà không hề có dấu hiệu dịu lại, và cuối cùng thì nơi đây cũng đã bắt đầu bước vào mùa nóng nhất trong năm.

Zenjirou không còn biết chính xác nhiệt độ lúc này là bao nhiêu nữa, mà không, đúng hơn là cậu không muốn biết. Kể từ cái ngày mà mức nhiệt vượt ngưỡng 40 độ, cậu đã quẳng cái nhiệt kế ra một góc, nếu còn tiếp tục nhìn vào con số hiển thị trên màn hình cậu sợ mình không thể giữ được đầu óc tỉnh táo nữa.

Mấy ngày vừa qua, mặc dù biết làm như vậy là không tốt cho sức khỏe, nhưng Zenjirou vẫn luôn giam mình trong phòng khách, đóng kín cửa sổ và sống dựa vào ánh sáng từ đèn LED.

Tuy thế mà cái thời tiết ‘nắng cực’ này cũng không chỉ mang lại cho Zenjirou toàn điều tồi tệ.

Chính vì mức nhiệt kinh hoàng này mà nếu vẫn duy trì mức độ làm việc như cũ thì chắc sẽ có án mạng xảy ra mất, thế nên cung điện đã thông qua quyết định tăng lên ba tiếng nghỉ trưa.

Và nhờ vậy, Zenjirou đã có thêm một chút thời gian để ở bên Aura.

“Fuh, nóng vch. So với cái thư phòng của em thì nơi đây đúng thật là thiên đường.”

Vừa bước vào căn phòng đóng kín cửa sổ, Aura ngay lập tức đi thẳng đến chiếc tủ lạnh.

“Oh, Aura huh, em đã cực khổ rồi.”

Zenjirou nói với Aura trong khi đang nằm chơi máy điện tử cầm tay trên sofa, còn cô thì vẫn đang cắm mặt vào chiếc tủ lạnh.

“Mm.”

Aura đáp lại ngắn gọn trong khi vẫn quay lưng về phía cậu. sau đó cô lấy ra vài viên đá và cho vào máy xay, mọi hành động được cô thực hiện một cách vô cùng thuần thục.

“Lala~”

Cô vui vẻ vừa bào đá vừa ngân nga một giai điệu nào đó. Sau khi chiếc cốc đã đầy, cô lấy ra một cái chai màu đỏ chứa siro dâu tây và phủ đầy lên trên lớp đá, nhiều thật là nhiều.

Zenjirou chỉ thoáng thấy hành động của cô qua khóe mắt và cậu vội vàng ngăn cô lại.

“Hey, Aura! Em dùng nhiều quá rồi đó!”

Tuy nhiên Aura không hề tỏ ra ngần ngại.

“Đừng có keo kiệt thế, cứ để em dùng thì có hại gì đâu.”

Nói xong, cô bỏ chai siro dâu tây vào lại tủ lạnh sau khi đã đậy nắp, rồi cầm lấy ly đá bào mình vừa hoàn thành xong và đi về phía Zenjirou.

“Có, có đấy! Tác hại rõ ràng nhất là cái chai sắp trở nên trống rỗng rồi kìa!”

Dù vẫn luôn miệng phàn nàn, Zenjirou vẫn đóng chiếc máy chơi game lại rồi ngồi dậy nhường chỗ cho Aura.

Và dẫu cho vẫn còn nguyên một chiếc ghế trống phía đối diện, cậu vẫn đặc biệt tạo chỗ trống cho Aura ngồi xuống cạnh mình, hai người đã thực sự trở nên vô cùng thân thiết.

Aura dùng chiếc thìa bạc dài để múc một miếng đá bào đỏ mọng màu siro dâu tây và đưa vào miệng.

“Anh yên tâm đi. Em đã bảo đám nhà bếp bắt tay vào làm một thứ tương tự bằng cách nấu hoa quả với đường nâu rồi.”

Aura đáp lại vô cùng tự tin làm Zenjirou trở nên phấn khích.

“Oho, nó có ngon không?”

Một sản phẩm tạo ra nhờ đun sôi hoa quả với đường nâu. Có lẽ một thứ gì đó giống như mứt chăng? Nếu thực sự là như vậy thì nó sẽ có thể thay thế được cho nước siro đó.

Zenjirou đòi hỏi một câu trả lời, nhưng Aura vẫn tiếp tục dán mắt vào cốc đá bào và lảng tránh câu hỏi.

“…Chính vì vậy mà em sẽ là người lấy chỗ siro dâu tây này, còn anh có thể dùng món nước trái cây đun đường đặc biệt mà nhà bếp đã nhọc công chuẩn bị.”

“Hey, nó có ngon không vậy?”

“…Ahhh, não em đóng băng mất rồi. Cảm giác mát lạnh này thật là không thể cưỡng nổi mà.”

“Anh cá là nó vẫn chưa được ngon nhỉ…”

Đối diện với ánh mắt trách móc của chồng mình, Aura cảm thấy tội lỗi và Nữ hoàng của chúng ta ngoan ngoãn thú tội trong khi tránh ánh mắt sang chỗ khác.

“Vâng… Văn hóa ẩm thực từ thế giới của anh thực sự quá tuyệt vời. Và có vẻ như việc tái tạo hoàn chỉnh hương vị thật sự rất khó.”

Zenjirou thở dài trước lời thú tội của Nữ hoàng. Mặc dù cậu không đặt nhiều hy vọng lắm, nhưng sau khi biết được kết quả thì vẫn không khỏi có chút chán nản.

“Hah… Nếu vậy thì đừng hoang phí quá. Anh chỉ mang theo có ba loại là dâu tây, chanh và blue Hawaii và mỗi thứ cũng chỉ có một chai thôi đấy.”

“Vâng, cứ giao phần dâu tây cho em là được.”

“Không, anh cũng thích dâu tây nữa…. Mà thôi bỏ đi,”



Zenjirou nhún vai và đầu hàng trước Aura.

Bí quyết để duy trì hôn nhân hạnh phúc của một ông chồng ăn bám, đó là hãy nhường nhịn cô vợ nhiều nhất có thể.

Đặt chiếc máy chơi game xuống,rồi đi về phía tủ lạnh, cậu lấy ra một chiếc khăn mát mà mình đã chuẩn bị từ trước rồi ném về phía Aura, người vừa nhanh chóng xử lý xong ly đá bào.

“Lau mồ hôi đi này Aura.”

“Oh, cảm ơn anh.”

Sau khi nạp một lượng lớn nước vào cơ thể, Aura bắt đầu đổ mồ hôi đầm đìa. Cô vui vẻ nhận lấy chiếc khăn lạnh và bắt đầu làm sạch mặt mũi và cơ thể.

“….”

“….”

Mặc dù hiện giờ vẫn đang là giữa trưa, nhưng vì toàn bộ cửa sổ đều đã bị đóng chặt, nên toàn bộ căn phòng được soi sáng nhờ đống đèn LED.

Và giữa một không gian gợi nhớ về buổi đêm như vậy, như một lẽ tự nhiên dục vọng của Zenjirou trỗi dậy, nhất là sau khi cậu trông thấy cô vợ yêu dấu của mình lau mồ hôi sau lớp quần áo.

Dĩ nhiên Aura cũng nhận ra điều này, cô nở một nụ cười say đắm trong khi quay lưng về phía cậu.

“Dù sao thì em nghĩ mình có làm gì thì cũng không thể đáp trả được những lợi ích mà mấy món đồ của anh mang lại. Thêm nữa là mặc dù em đã nói rằng anh sẽ không phải làm gì, nhưng giờ lại bắt anh phải học cách ứng xử, tục lệ và cả ma thuật nữa.”

Nếu xét từ góc nhìn của Aura thì những lời này cũng dễ hiểu thôi.


Trong trí nhớ của mình, cô chưa từng nghĩ mình đã từng trải qua khoảng thời gian nóng nhất trong năm của Vương quốc Carpa, một cách thoải mái như thế này. Không chỉ được thưởng thức những thứ thức uống mát lạnh, mỗi ngày cô còn được tận hưởng những cơn gió dễ chịu từ chiếc quạt đá nữa.

Trải nghiệm dễ chịu nhất mà cô từng có đó là từ hồi cô còn nhỏ, trong một chuyến nghỉ mát hoàng gia tại một vùng cao nguyên xa xôi.

“Không sao, em đừng bận tâm làm gì. Tất cả những thứ này anh mang theo là vì bản thân anh cũng muốn dùng mà, thêm nữa thì ngay từ đầu anh cũng đã có ý định học hỏi thêm về thế giới mà mình mới chuyển đến rồi.”

Đáp lại, Zenjirou nói những lời vô cùng chân thành. Cho dù đúng là Aura có hứa rằng cậu “không cần phải làm gì”, thì cậu cũng chưa từng có ý nghĩ mình sẽ sống như một con thú cảnh, chỉ biết ăn chơi rồi lại ngủ.

Chỉ cần nhìn vào lịch sử của Trái đất thôi thì ta có thể thấy rõ rằng, chuyện những người trong hậu cung phải xuất hiện trong các sự kiện chính trị là vô cùng bình thường. Và Zenjirou cũng đã sớm xác định rằng mình cũng sẽ không thể thoát khỏi thực tại này và cần phải tìm hiểu về lịch sử cũng như cách hành xử ở thế giới này, ít nhất cũng đủ để cậu không làm mất mặt hoàng gia.

Ngoại trừ việc giờ hành chính bị giới hạn cho đến khi mặt trời lặn, thì cái “nhiệm vụ” này cũng không khác lắm so với thời cậu còn đi làm, và cậu thật sự cảm thấy “may mắn” vì mình có thể trở về nhà trước khi bước sang một ngày mới. (ý là không phải tăng ca đến quá nửa đêm)

Ngược lại, Aura hoàn toàn không biết về những gì cậu đang nghĩ, sau khi lau xong cơ thể, cô quay qua nói với người chồng khiêm tốn của mình.

“Nè, Zenjirou. Có chuyện gì làm anh cảm thấy bất tiện không? Em biết anh chủ định không tiếp xúc với nhiều người là vì anh nghĩ cho vị thế của em, và thực tế thì nó đã giúp em rất nhiều. Tuy nhiên cũng chính vì thế mà em lại càng cảm thấy đau lòng hơn khi phải hạn chế sự tự do của anh như thế này, trong khi mình không thể đáp lại được gì nhiều.”

Cũng đã gần một tháng kể từ khi Zenjirou trở thành người trong hoàng tộc. Và Aura hoàn toàn đủ khả năng để nhận ra được cách cư xử của chồng cô, cậu không bao giờ gây ra rắc rối nào hay tỏ ra ích kỷ, đó gần như là một tiêu chí mà cậu đã tự đặt ra cho bản thân mình. Và cậu tự nguyện làm vậy vì cậu hiểu rất rõ tình thế của cả hai người bọn họ.

Nhân tiện thì, tất cả đám nhân sự trong hậu cung bao gồm hầu gái và đầu bếp đều tỏ ra vô cùng yêu thích Zenjirou.

Một vị chủ nhân không hề hống hách và ích kỷ, hiển nhiên đối với cánh kẻ hầu người hạ thì họ không còn mong đợi gì hơn nữa.

Và sau khi tham khảo ý kiến của vị giám sự trưởng cũng như một vài hầu gái khác, Aura đều đưa ra một kết luận “Đừng có lấy chuyện này làm tiêu chuẩn đánh giá chủ nhân.”

Loài người rất dễ làm quen với một thứ gì đó. Và với kẻ đầy tớ, một khi họ đã quá quen với một người chủ dễ tính, họ sẽ không thể thích nghi được khi mà chủ nhân của mình đột nhiên trở nên ích kỷ.

Aura cũng tự đánh giá người chồng đến từ thế giới khác của mình là một người quá để tâm đến suy nghĩ của người khác, và thường có thói quen kìm hãm ham muốn cá nhân.

Tuy nhiên, dù có nói như vậy thì Zenjirou thực sự cũng không có mong muốn gì đặc biệt.

Chắc chắn cậu cũng cảm thấy thôi thúc muốn được ra ngoài hậu cung, nhưng khi cân nhắc đến những rắc rối có thể phát sinh, nó không hề đáng để cậu tỏ ra ích kỷ, còn về vấn đề về thức ăn hay là nhiệt độ thì dù có là Nữ hoàng, Aura cũng chẳng thể làm được gì nhiều.

Mặc dù đôi khi mặt “đồng cảm” này của Zenjirou khiến Aura cảm thấy cáu tiết. Nhưng biết làm sao được, vì cậu được nuôi lớn trong một môi trường sống của những người bình thường, nên cái tư tưởng rằng ích kỷ là “không tốt” đã ăn sâu vào máu của cậu rồi.

“Mà, hiện tại anh vẫn thấy hoàn toàn ổn, nếu có bất cứ phàn nàn nào anh sẽ lập tức nói cho em biết.”

“Không phải phàn nàn, em muốn biết mong ước của anh kìa. Thôi nào, anh không cần phải kìm hãm lại đâu. Em chỉ muốn đáp trả lại những cống hiến của anh thôi mà, một chút thôi cũng được.”

Aura mỉm cười nhẹ nhàng, và với Zenjirou, nó như một mồi lửa làm bùng cháy lên tình yêu mà cậu dành cho cô, nhưng đồng thời nó cũng làm thức tỉnh con quái thú trong người cậu nữa.

Khẽ liếc mắt về phía chiếc đồng hồ điện tử, hiện tại mới chỉ có ba phút trôi qua sau một giờ chiều.

Trong suốt khoảng thời gian nóng nực này, giờ nghỉ trưa của lâu đài đã kéo dài ra đến tận ba rưỡi chiều.

Tốt, vẫn còn thừa thời gian.

Sau khi xác nhận lại điều này, Zenjirou tiếp cận Aura, bỡn cợt gọi cô rồi nhảy bổ vào.

“Okay, nếu em cứ khăng khăng như vậy thì…. Dùng cơ thể trả ơn anh đi!”


Ngược lại, Aura cũng ngay lập tức đoán được ý định của chồng mình khi cậu lao vào cô như vậy, cô vui vẻ dang rộng hai cánh tay ra chào đón cậu.

Với một cái ôm, cô dễ dàng tóm gọn cậu rồi ôm thật chặt.

“Được thôi… Mm.”

Vòng hai tay ra sau lưng chồng mình, cô điên cuồng khóa môi với cậu.

Một cái ôm thật chặt, một nụ hôn say đắm. Nếu đó là những gì chồng cô muốn thì quá đơn giản rồi. Là một người vợ, cô vô cùng sẵn lòng.

“….”

Tuy thế mà, phản ứng mà cô nhận lại được từ chồng của mình lại không đúng như mong đợi.

Mỗi tối, chỉ cần hai người ôm nhau như thế này, cậu sẽ thô bạo mà bắt lấy đôi môi cô rồi hai bàn tay thì bắt đầu lần mò khắp cơ thể, thế nhưng hôm nay không hiểu sao cậu lại cứng đờ người như một con búp bê vậy.

“…Anh làm sao vậy, Zenjirou?”

Sau khi đôi môi hai người rời khỏi nhau, Aura ngờ vực hỏi.

“….”

Tuy nhiên, Zenjirou không hề đáp lại mà im lặng tách khỏi người cô, sau đó cậu lủi thủi đi đến góc phòng và ngồi co rúm ở đó.

“Zenjirou? Sau anh lại làm cái mặt bí xị rồi ngồi nghịch thảm trải sàn thế hả?”

Mới một giây trước còn là cái ôm nồng thắm mà chỉ một giây sau đã rơi xuống đáy sâu tuyệt vọng rồi, Aura thật sự không thể theo kịp màn xoay như chong chóng này của chồng cô và kinh ngạc gọi cậu.

Đáp lại, Zenjirou cuộn tròn người lại trong góc phòng và than vãn trong khi dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên nền nhà.

“…. Này nhé, thực sự anh chưa dùng hết sức đâu. Không phải là anh đã dồn hết sức vào cú nhảy đó hay gì đâu, anh chỉ muốn thử đè cô ấy xuống thôi, thế nhưng mà vợ của anh lại dễ dàng bắt được, và tệ hơn nữa là cô ấy còn không hề nhận ra điều mà anh muốn làm nữa kìa….”

Zenjirou không hề có mấy cái tư tưởng kiểu “nam nhi đại trượng phu”, thế nhưng là một người đàn ông, cậu cũng sẽ cảm thấy có một chút tủi thân, khi mà vợ mình có thể dễ dàng chặn lại một cú “lấy thịt đè người”.

“Ah…”

Aura hoàn toàn đứng hình trước những gì cậu nói.

(Oops, quả thực mình cũng thấy cái ôm hôm nay có phần cuồng nhiệt hơn, cơ mà đâu có nghĩ anh ấy lại muốn đè mình xuống chứ.)

Aura là một người đã trải qua nhiều năm trời thực chiến, và cơ thể của cô đã được rèn luyện để trở thành một chiến binh thực thụ. Chính vì vậy cô có thể dễ dàng chặn được đòn tấn công từ phía một kẻ nghiệp dư như Zenjirou, mặc dù thực tế thì cậu có cao hơn cô một chút.

Thế giới này là một thế giới nam quyền, và sức mạnh thể chất chính là một niềm tự hào của đám đàn ông. Chính vì vậy, so với Zenjirou, Aura còn hiểu rõ hơn nỗi buồn của một người chồng, khi anh ta đang cố đè vợ mình xuống thì thay vào đó lại bị cô ta tóm lấy.

Giờ cô phải làm gì đây? Nữ hoàng đã vô tình làm bẽ mặt chồng mình, cô như chết lặng một lúc và rồi….

“K-Kyaah.”

Như một giải pháp nảy ra trong đầu, Aura khẽ kêu lên một tiếng đầy khiêu gợi và ngã người xuống chiếc ghế.

“Muộn rồi! Anh sẽ không bao giờ đớp một cái thính đến muộn thế này đâu!”


“…Kyaah.”

“….”

Trong khi vừa rên rỉ, vừa quằn quại trên ghế sofa, chiếc váy xẻ cao của Aura cuộn lên để lộ cặp đùi nâu chắc khỏe của cô.

Zenjirou đã quá quen với cảnh này rồi, đêm nào cậu chẳng nhìn thấy nó, cơ mà nó vẫn ngon không cưỡng lại được.

“…Ei!”

“Kya!?”

Đến cuối cùng, Zenjirou vẫn là chấp nhận những nỗ lực muộn màng của Aura và lao vào người cô.

**

Một giờ sau.

Sau khi cùng nhau tập thể dục trên ghế sofa, Zenjirou và Aura vẫn đang bán khỏa thân lại tiếp tục cắm đầu vào việc học.

Hiện giờ Zenjirou đang ngồi trước máy tính với một chiếc quần đùi, trong khi đó, đứng chếch một bên phía sau cậu, Aura mặc một chiếc quần nhỏ xíu và một cái khăn vắt trên vai.

Trên bàn máy tính đã đặt sẵn một tập tài liệu bằng da rồng. Đó là những báo cáo về thuế trong năm trước của Vương quốc Carpa.


Tập tài liệu này đơn giản chỉ gồm có “địa điểm”, “tên” và “giá trị”, vậy nên nó vô cùng thích hợp để học bảng ký tự và cách phát âm ở thế giới này, ít nhất thì đó là những gì Aura đã nói.

Zenjirou không lấy những ý kiến của cô làm mặt bằng chung, nhưng mỗi ngày cậu vẫn thu lại đoạn băng Aura đọc to những từ có trong tập tài liệu trong khi dùng tay chỉ vào từng chữ, sau đó cậu sẽ vừa xem video, vừa tự mình đánh máy lại chúng trên máy tính.

Nhân tiện thì, vài ngày trước cậu đã tự mình “lập trình lại bảng ký tự nước ngoài” bằng cách vẽ tất cả ba mươi ký tự của đất nước này trên máy tính và ghép chúng vào cho phù hợp với chiếc bàn phím.

Kết quả mang lại không được cao lắm, so với việc cậu đã phải nhập vào từng ký tự một, nhưng ít nhất thì bây giờ cậu cũng đã có thể sử dụng ngôn ngữ của thế giới này trên máy vi tính.

Sau đó cậu tự mình tìm cách học đọc, bắt đầu bằng việc viết lại những ký tự trong tập tài liệu mà Aura đưa cho cậu, rồi chèn thêm vào chữ Katakana hay chữ số tương ứng.

Aura đặc biệt lấy những tài liệu thuế từ năm trước làm tư liệu, hiển nhiên là cô còn có dụng ý khác, nhưng mục đích chính quả thực vẫn là để học.

“Vậy, Zenjirou, anh làm xong chưa?”

“Yeah, anh làm từ hôm qua rồi. Đợi chút, anh in ra ngay đây.”

Zenjirou chuyển những thành quả của mình vào cái máy in, việc cậu mang theo chiếc máy này hoàn toàn chỉ là vì cậu cảm thấy thật lãng phí khi vứt nó đi và cứ thế cho vào tấm thảm.

Hiện giờ mỗi loại mực cậu chỉ có duy nhất một lọ, nhưng mực để lâu không dùng thì cũng sẽ khô cứng lại thôi, nếu đã cần dùng thì không nên tiếc.

Chính vì vậy cậu luôn chọn bản in ở mức độ chất lượng tốt nhất.

Aura tò mò quan sát chiếc máy in tự động ‘nhổ’ ra những tờ giấy và một lúc sau khi đã xác nhận chiếc máy ngừng hoạt động, cô cầm tập tài liệu lên và quan sát cẩn thận.

“Vậy giờ để em kiểm tra xem cách phát âm của anh có đúng không nào, Zenjirou, anh bắt đầu đọc to từ trang đầu tiên đi.”

“Okay, anh bắt đầu này. Đầu tiên là Bá tước Albeniz. Thuế nộp gồm có da rồng: một ngàn, lúa mì: hai ngàn bao, gỗ xẻ:…”

Zenjirou lần lượt đọc qua hết bảng thuế trong khi Aura đứng bên cạnh chăm chú quan sát. Cô gật gù hài lòng với kết quả cậu đã đạt được và thi thoảng sẽ chỉ ra những chỗ mà cậu mắc lỗi.

“Ah, chỗ này không phải là ‘Viscount Bonija’ mà là ‘Viscount Bonilla’.”

“Okay, ‘lla’ chứ không phải ‘ja’.”

Tên riêng là một trong số những phần mà ‘linh hồn của ngôn từ' không có tác dụng, chính vì vậy khi cậu nói người khác có thể nghe được chính xác những gì mà cậu vừa phát âm, và vì vậy nó là một công cụ hoàn hảo để học bảng chữ cái.

Hơn nữa, Zenjirou cũng sẽ học được về những quý tộc cao cấp, đến mức bọn họ được xuất hiện trên tài liệu thuế của hoàng gia.

Chính vì vậy quyết định học bảng chữ cái thông qua tập tài liệu thuế là một quyết định tương đối chính xác.

Thế giới này không hề có những cuốn sách dạy ngôn ngữ cơ bản, giống như những quyển tập tô dành cho học sinh tiểu học ở Nhật bản.

Cậu không còn cách nào khác phải đi trên một con đường khó khăn hơn rất nhiều, dù cho hiệu quả mà nó mang lại cũng không được xứng đáng với công sức mà cậu bỏ ra.

Đến khi buổi học chuẩn bị kết thúc, Aura chợt nhận ra một điều kỳ lạ và hỏi Zenjirou.

“Nè Zenjirou, tại sao lại có những con số được viết bằng mực ‘đỏ’ lại có cái viết bằng mực ‘xanh’ vậy?”

Zenjirou khẽ nở một nụ cười hãnh diện và đáp lại cô.

“Yeah, màu sắc khác nhau làm chúng trở nên dễ phân biệt hơn, khi mà con số do chương trình tính toán ra khác so với con số có sẵn trong bản kê khai thuế. Màu đỏ có nghĩa là nhỏ hơn còn màu xanh thì là ngược lại.”

“Oho…”

Đáp lại Zenjirou, Aura chỉ khẽ thì thầm với gương mặt không biến sắc.

Mặc dù đây là tài liệu thuế được gửi cho hoàng tộc, nhưng cũng không có nghĩa tất cả các con số đều đã được những bộ phận trong lâu đài xác thực.

Dù sao thì số lượng cũng là quá lớn, và nếu muốn tính toán chi tiết thì lượng da rồng cũng như nhân lực cần thiết sẽ là vô cùng phi lý.

Những thủ tục đơn giản thường có chỉ là lọc qua và tính toán lại một vài trang nếu bắt gặp một lỗi nào đó quá rõ ràng.

Và vì “một số lý do nào đó” mà những lần kiểm tra ngẫu nhiên này sẽ không bao giờ dính vào những quý tộc cao cấp, hay những quý tộc có quan hệ mật thiết với người kiểm định.

Tuy nhiên, với Zenjirou, cậu có thể dễ dàng tự mình làm hết chỗ này nếu dùng đến công thức tính toán có sẵn trong máy tính. Tất cả những việc mà cậu cần làm đó là nhập vào một cách chính xác những con số cũng như làm mẫu một lần. Đây là những thao tác đơn giản mà bất cứ một dân văn phòng nào cũng có thể làm được.

“Zenjirou, em mượn cái này một lúc nhé?”

Cậu sớm đã đoán được cô sẽ nói vậy mà, cố gắng nở một nụ cười vô tội nhất có thể, cậu đáp lại.

“Yeah, tất nhiên rồi. Em xử họ nhẹ nhàng thôi nhé. À mà anh đâu có được phép nói vậy nhỉ.”

“Em hiểu rồi.”

Nữ hoàng nở một nụ cười thần chết đáp lại chồng của mình, trong khi cậu khẽ gãi gãi đầu.