Risou no Himo Seikatsu

Chương 2.1 Chuẩn bị để dịch chuyển.




Mặc dù mới nộp đơn xin nghỉ việc, Zenjirou vẫn tăng ca như thường, cậu cố gắng xoay sở để bắt kịp chuyến tàu cuối cùng và về nhà an toàn. Vừa bước vào căn hộ một phòng đơn của mình, cậu nhanh chóng tiến đến chiếc máy tính và ngồi xuống.

Cố gắng lờ đi sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ đang đè nặng lên cơ thể, cậu đặt hộp cơm và chai trà vừa mua tại cửa hàng tiện lợi trên đường về, xuống cạnh màn hình vi tính và bắt đầu kiểm tra email.

“Uhh… Ba năm. 1.5 triệu yên chỉ được ba năm.”

Vừa đọc xong email, Zenjirou chán nản vùi đầu vào hai bàn tay, miệng không ngừng rên rỉ.

Hiển nhiên cái mail này là từ phía công ty mà cậu đặt mua chiếc máy phát điện tư nhân sử dụng thủy năng.

Lá thư mà cậu gửi cho họ bao gồm ba vấn đề: “Tôi có thể tự mình lắp đặt chiếc máy không?”, “Tôi có thể tự mình vận hành nó không?” và “Nếu vậy thì, chiếc máy có thể tự vận hành tối đa trong bao lâu?”

Câu trả lời mà cậu nhận được như sau: “Bạn không thể, nếu muốn bắt buộc phải có giấy phép kỹ sư điện. Việc lắp đặt và vận hành sẽ do bên chúng tôi đảm nhiệm.”, “Bạn hoàn toàn có thể làm một vài công việc bảo dưỡng đơn giản bằng cách đọc sách hướng dẫn như dọn sạch sỏi cát và rong rêu trong khoang chứa nước, nhưng phía chúng tôi sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào cho việc làm này. Nếu có thể chúng tôi cũng muốn bạn giao lại toàn bộ vấn đề vận hành và bảo dưỡng cho chúng tôi.” Và “Thời gian đảm bảo tự vận hành là ba năm.”

Hy vọng của Zenjirou hoàn toàn bị dập tắt.

Cậu sớm đã lường trước về vấn đề lắp đặt và vận hành rồi nên cũng không quá lo lắng, thế nhưng thứ làm cậu hụt hẫng nhất đó chính là ba năm tự vận hành. Thật sự quá sốc.

“Ba năm, chỉ có ba năm…”

Zenjirou ngồi lẩm bẩm với đôi mắt trống rỗng.

Cũng không phải cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này. Dù đó là một chiếc máy phát trong mơ, có thể hoạt động đến cái ngày cậu lìa đời mà không cần bảo dưỡng thì vẫn còn những thiết bị điện khác, kiểu như tủ lạnh hay điều hòa, nhiều nhất cũng chỉ duy trì được trong mười năm.

Tóm lại, sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải tập thích nghi với đời sống của thế giới không đầy đủ tiện nghi đó.

Vì thế cậu cũng chỉ coi những thiết bị điện này là một bàn đạp, một bước chuẩn bị để thích nghi dần với nền văn minh mới.

“Mười năm là quá đủ để cơ thể mình có thể thích nghi được với lối sống ở đó rồi, mà nếu cần thiết mình sẽ ích kỷ yêu cầu Aura-san xây cho mình một căn phòng có thác nước chảy quanh những bức tường kiểu như cung điện Maharaja!”

Zenjirou ngả người ra sau ghế, hướng hai tay lên trần nhà co dãn cơ thể.

Những thông tin này cũng là cậu vô tình đọc được trên mạng. Vào thời kỳ mà điều hòa nhiệt độ vẫn chưa ra đời, một người đàn ông họ Maharaja đã dùng một lượng lớn tài sản để xây dựng một hệ thống thô sơ nhưng cũng rất quy mô, nó có tác dụng làm nước chảy xuống xung quanh các bức tường rồi theo đường rãnh chảy ra ngoài, qua đó làm mát căn phòng.

Nguyên lý hoạt động cũng tương tự như “vòi phun sương” ở Nhật bản ngày xưa. Chủ yếu là dựa vào sự chênh lệch nhiệt độ của nước và không khí trong phòng.

Nếu là thế giới đó thì cậu có đủ niềm tin rằng họ sẽ làm được, nhưng dù một kẻ gà mờ như Zenjirou, khi nhìn vào tòa kiến trúc đó, cậu cũng tưởng tượng ra được khối tài sản khổng lồ đã phải bỏ ra.

Aura từng nói với cậu, đất nước mới vừa trải qua một cuộc chiến kéo dài và vẫn đang trên đà hồi phục.

Liệu cô ấy có cho phép cậu, một tên đàn ông không có gì ngoài cái mác Hoàng phu, tiêu tốn một khoản tiền cũng như nhân lực khổng lồ như vậy?

Nếu là hiện tại thì chắc chắn là không rồi. Nhưng nếu là mười năm sau, khi mà đất nước đã ổn định, biết đâu một vài mong muốn ích kỷ của cậu sẽ được đáp ứng.

“Nếu chỉ có ba năm thôi thì không đủ, Vấn đề có lẽ là pin chứa.”

Zenjirou đối mặt với màn hình máy tính một lần nữa.

Đối với máy phát điện thủy năng, những bộ phận cần được thay thế là vòng bi và pin.

Nghĩ lại thì để duy trì một nguồn cung ổn định thì hiển nhiên là máy phát sẽ cần phải có pin đi kèm rồi.

Và pin thì thường có tuổi đời vào khoảng ba năm. Nhưng may cho cậu đó là một tên lính mới cũng có thể tự mình thay pin nếu xem sách hướng dẫn.

Một vấn đề khác đó là, dù cho pin là bộ phận cần được thay thế và nhà sản xuất cũng có bán riêng lẻ, nhưng cậu cũng không thể cứ mua sẵn một đống dự phòng trước được.

Ngay từ đầu thì máy phát điện thủy năng chắc chắn không thể lắp đặt trong thành phố rồi, vậy nên lượng khách hàng chủ yếu là ở vùng nông thôn, những nơi mà người bảo dưỡng cũng không thể thường xuyên đến kiểm tra được.

Vậy nên, việc mua pin dự phòng là hoàn toàn dễ hiểu, nhưng cuối cùng thì dự phòng vẫn chỉ là dự phòng mà thôi.

Một cục pin dự phòng được bảo quản trong môi trường không chuyên nghiệp suốt vài năm, chắc chắn sẽ không thể nào phát huy hết tiềm năng được.

Có thể hiểu đơn giản rằng, bạn đâu thể đảm bảo một sản phẩm sẽ hoạt động đúng như những gì nhà sản xuất đưa ra, sau năm năm hay mười năm.

“Mà, nếu mình mua ba cục pin dự phòng chắc cũng kéo dài được ít lâu nhỉ? Mình thật sự muốn có được ít nhất là mười năm. Phần vòng bi có vẻ vẫn ổn sau mười năm và nó cũng rất khó để thay thế nữa, nên không cần phần dự phòng. Mà, dù sao thì mấy thứ thiết bị điện cũng chỉ làm việc tối đa được mười năm mà thôi, có lẽ mình cũng nên thử tự sửa chữa một chút.”

Zenjirou hoàn toàn không muốn hủy bỏ cái kế hoạch mang điện năng theo mình một chút nào, dù cậu biết rằng nó cũng sẽ trở nên vô dụng sau một vài năm.

Thời còn là học sinh, cậu thường xem rất nhiều TV và DVD, nhưng từ khi bắt đầu đi làm, cậu chỉ thu lại những chương trình thú vị nhưng rồi cũng chẳng còn thời gian mà xem nữa. dần dần đống đó cứ ngày càng tích tụ nhiều hơn.

Đợt World Cup ở Nam phi cậu cũng chỉ đọc tin tức và kết quả trên báo chứ không hề xem dù chỉ một trận.

Hồi còn học trung học, mỗi năm cậu đều thu lại và xem hai đến ba bộ phim dài tập nổi tiếng. Cậu cũng chưa từng bỏ lỡ bất kỳ một tập nào của show “một giờ cùng thần tượng” phát sóng mỗi tối Chủ nhật. Tuy nhiên sau khi cậu đi làm, tất cả những thứ đó đều trở thành những bản ghi lại, chất đống mà chưa từng được động đến.

Đối với một người đã phát ngán vì công việc như Zenjirou, thì một cuộc sống chỉ cần thảnh thơi, tận hưởng những thú vui đơn giản như ngồi xem lại những bản ghi từ trước tới giờ, thật sự vô cùng cuốn hút.

Nó hấp dẫn đến mức cậu hoàn toàn lờ đi tiếng nói liên tục phát ra trong đầu, “Đến cuối cùng ngươi cũng sẽ chán ngấy bản thân cũng như lối sống đó thôi, ngươi sẽ không biết bản thân sẽ phải làm gì nữa, vậy cũng được sao?”

“Dù gì thì mình cũng chỉ mang theo được những gì xếp vừa trong chiếc thảm đó mà thôi, tiền để lại cũng chẳng có ích gì, tiêu được thì cứ tiêu thôi!”

Làm mới lại tinh thần, Zenjirou bắt đầu tìm kiếm thông tin về những thiết bị điện mà mình có thể mang theo.

“Mhm, nếu cố gắng thì mình cũng có thể tự lắp đặt một chiếc điều hòa… chờ chút, làm sao để mình đưa ống thông gió ra ngoài? Tường ở cung điện toàn những lớp đá cẩm thạch dày đặc… Mà cơ bản là một chiếc máy điều hòa bình thường có đủ để làm mát cả căn phòng rộng khủng khiếp đó không nhỉ? Mấy mẫu dùng cho phòng 30m2 được không ta…?”

Nghĩ đi nghĩ lại thì con đường hướng tới cuộc sống với thiết bị điện thật lắm trông gai mà.

Dù vậy thì, Zenjirou vẫn đang cắm mặt vào máy tính, nhai ngấu nghiến cái bánh bao thịt mới mua trong khi cố gắng để kéo dài cuộc sống lý tưởng của mình thêm giây nào hay giây đó.

**

**

**

Khi con người trở nên bận rộn, thời gian cũng trôi nhanh hơn.

Cái hồi cậu còn cắm mặt vào công việc, Zenjirou thường vô cùng mất bình tĩnh và bất lực mỗi khi cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Thế nhưng sau khi nộp tấm đơn xin nghỉ việc, cậu lại thấy chuyện này không hề tồi chút nào nha.

Rời khỏi nhà từ sáng sớm, cậu lên tàu điện đến công ty trong khi thư thái đọc một cuốn manga.



Công ty của cậu không hề có những cuộc họp vào sáng sớm, nên sau khi quẹt thẻ nhân viên của mình, Zenjirou đi thẳng đến bàn làm việc.

Công việc hiện tại của cậu chủ yếu là phối hợp với những người sẽ làm thay sau khi cậu rời đi.

Viết lại tất cả những tài liệu cá nhân theo cách mới để ai cũng có thể hiểu được.

Cuối cùng là thông báo với những đối tác mà cậu đang đảm nhiệm về việc thay đổi nhân sự, cách thức thực hiện đó là đến gặp mặt trực tiếp, cúi gập người xuống và nói “Vì một vài lý do cá nhân, tôi sắp rời khỏi vị trí này. Anh X chị Y sẽ tiếp nhận từ bây giờ, xin hãy đối xử với họ như đã làm với tôi….”

Và xen kẽ với những công việc đó, cậu cũng viết một bản hướng dẫn dành cho người mới.

Mặc dù cậu đã làm việc đến sát giờ của chuyến tàu cuối cùng, nhưng thời gian vẫn không bao giờ là đủ, thế nên Zenjirou quyết định đến làm sớm hơn vào buổi sáng và cậu không bao giờ ở lại văn phòng qua đêm. Tất cả cũng chỉ là để tiết kiệm thêm chút tiền cho chuyến đi sang thế giới bên kia mà thôi.

Nếu hiện giờ cậu làm đêm và nhỡ tàu, cậu sẽ phải ngủ lại một khách sạn gần công ty, và lúc này cậu sẽ phải tự thanh toán tiền phòng. Nếu là trước đây, cậu chỉ cần giữ lại hóa đơn, thì mỗi tháng sẽ được hoàn trả lại tiền ở công ty, nhưng tháng sau cậu đâu còn ở đây nữa nên không thể làm như vậy được.

Cách tốt nhất là về nhà bằng chuyến tàu cuối cùng, sau đó sáng hôm sau bắt chuyến tàu đầu tiên đến công ty tăng ca.

Ít nhiều những nỗ lực mà cậu bỏ ra cũng không hề vô ích.

Ba tuần đã trôi qua kể từ khi Zenjirou nộp đơn thôi việc.

Ngày hôm nay, sau quãng thời gian cực nhọc, chỉ ngủ trung bình bốn tiếng một ngày, Yamai Zenjirou, ba năm cống hiến, đã nghỉ việc thành công mà không có bất cứ rắc rối nào phát sinh.

“Vậy, sếp à, em cảm ơn sếp rất nhiều, em đi trước nhé.”

“Yeah, đi mạnh giỏi.”

Lão sếp chỉ đáp lại ngắn gọn khi Zenjirou đến chào tạm biệt.

Hơn nữa, ông ta cũng chỉ đứng lên nhìn cậu vài giây rồi lại ngồi xuống tập trung vào công việc như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thái độ của ông ta vẫn luôn trên cả mức thờ ơ như vậy và rất dễ gây ác cảm với người khác, nhưng Zenjirou hiểu những áp lực mà ông đã phải chịu, nên cậu cũng rất thông cảm với ông ta thay vì tỏ ra khó chịu.


Cũng giống với những công ty nhỏ lẻ khác, tổng giám đốc trong công ty của cậu không chỉ có nhiệm vụ quản lý, mà còn bao gồm giám sát tiến độ công việc của cấp dưới, thậm chí là phải trực tiếp tham gia xử lý. Thực sự ông ấy là một vị tổng giám đốc đa chức năng.

Tuy rằng chức vụ đó cũng mang lại cho ông những phần thưởng thêm, nhưng rất tiếc ông lại không được trả lương cho những giờ làm tăng ca. Thường thì những ông sếp hay bị người ta gán cho biệt danh “chỉ được cái mác”, nhưng với công ty này, sếp dù có nhiều quyền lực đến đâu thì vẫn phải làm một khối lượng công việc tương đương như nhân viên.

Zenjirou, người trốn chạy khỏi cuộc đời của một nhân viên làm công ăn lương bình thường, cúi đầu thật sâu trước sếp cũ của mình, ông ấy vẫn đang chôn chân trong cái đầm lầy mang tên “địa ngục tăng ca”, mặc dù vậy ông vẫn luôn vững tâm và thể hiện cho mọi người thấy “Đây là cuộc sống của tôi!”, Zenjirou thật sự rất tôn trọng thái độ như vậy, sau khi bày tỏ tấm lòng của mình, cậu nhẹ nhàng rời khỏi.

* * *

Sau một vài giờ lái chiếc xe lai (có cả động cơ điện và động cơ đốt trong) yêu thích của mình, Zenjirou đã về đến ngôi làng nơi cậu sinh ra và lớn lên.

“Kuh… Uhh…!”

Bước xuống xe, Zenjirou tắm mình trong ánh hoàng hôn và thư giãn khớp vai đã tê cứng của mình.

Chỗ để xe mà cậu thuê hàng tháng còn xa hơn cửa hàng tiện lợi và siêu thị nữa, nên cậu luôn luôn dùng xe đạp thay vì ô tô. Cũng chính vì vậy mà những chuyến đi đường dài hiếm hoi thế này luôn khiến cậu vô cùng mệt mỏi.

Zenjirou khẽ nheo mắt vì ánh mặt trời và nhìn về phía ngôi nhà hai tầng quen thuộc trước mặt.

“Vẫn chẳng có gì thay đổi nhỉ.”

Vì cha mẹ cậu đã mất từ thời cậu còn học trung học, nên ngôi nhà này, nơi gia đình người chú sống, cũng chính là “nhà” của Zenjirou.

“Okay, về nhà thôi.”

Nhiều năm liền chưa về thăm, cậu cảm thấy chút lo lắng, cố tình hét lên để trấn an tinh thần, Zenjirou nhấn chuông cửa.

.

.

“Cũng được một khoảng thời gian rồi nhỉ, Zenjirou-kun. Trông vẫn khỏe mạnh gớm.”

Chú của Zenjirou – Yamai Tadashi chào mừng đứa cháu của mình trở về. Ông ấy trông vẫn giống hệt hình ảnh trong trí nhớ của Zenjirou, gương mặt nhỏ bé với cặp kính và nụ cười hiền từ.

Nhà của chú có bốn người.

Chú, thím,con gái lớn đang học năm ba cao trung và con trai út năm ba trung học.

Cô con gái theo học trường xa nhà và đã thuê nhà ở đó, nên hiện tại chỉ còn chú thím và cậu trai ngồi ở bàn ăn, nhưng bàn này lại có đến năm chứ không phải bốn chiếc ghế.

Chiếc thứ năm hẳn là thuộc về Zenjirou.

Cậu chỉ ở đây vỏn vẹn có gần một năm, bắt đầu từ mùa hè năm hai sơ trung cho đến khi cậu chuyển vào ký túc xá trường cao trung, thế nhưng họ vẫn luôn giữ lại chiếc ghế của Zenjirou.

“Okay, hàn huyên cứ để sau, giờ cứ ăn trước đã, cháu của ta.”

Thím của cậu mang một nồi lẩu từ trong bếp ra và thúc giục mọi người ngồi vào bàn.

Bà ấy thật sự đúng chuẩn hình tượng ‘người phụ nữ nông thôn cần mẫn’, cả về ngoại hình lẫn tính cách. Zenjirou định tiến tới giúp, nhưng bà nhanh chóng cản cậu lại “Không sao đâu, mau ngồi đi cháu.” Sau đó bà cũng tháo chiếc tạp dề ra và ngồi xuống chỗ của mình.

“Bắt đầu đi anh.”

“Yeah. Itadakimasu.”

Bị vợ ra hiệu, chú của cậu nhanh chóng bắt đầu.

‘“Itadakimasu”’

Mọi người cùng nhau lặp lại và bắt đầu bữa tối.

Trong suốt bữa ăn, không cần phải bàn, chủ đề chính là Zenjirou.

“Ra thế. Cháu sắp đi nước ngoài sao, Zenjirou-kun.”

“Vâng, cháu định đi trong mười ngày nữa. Xin lỗi vì đã quá đường đột.”


Chú của cậu lên tiếng với cặp kính đã mờ đục vì hơi nước từ nồi lẩu, trong khi đó Zenjirou đang nếm thử miếng rau cải trung quốc muối, được làm bởi chính người thím của cậu, vẫn đang cầm đũa trên tay phải và bát cơm trên tay trái, Zenjirou cúi đầu.

Chú của cậu mỉm cười hiền từ và nói.

“Không sao đâu. Nếu đó là điều cháu muốn, nhưng đừng quên, căn nhà này vẫn luôn mở cửa chào đón cháu trở về.”

Ông nhìn cậu với ánh mắt ấm áp.

Tuy nhiên, thực tế, Zenjirou sẽ đến thế giới khác chứ không phải ra nước ngoài.

“Ah, vâng, cảm ơn chú.”

Zenjirou ém nhẹm sự thật rằng mình sẽ không thể trở về trong ít nhất là ba mươi năm tới và thật sự cảm thấy hổ thẹn trước tấm lòng của người chú.

Cố gắng vượt qua tội lỗi này, cậu thay đổi chủ đề.

“Ah, đúng rồi, cháu không biết chính xác khi nào mình sẽ trở về, nhưng chắc chắn sẽ không phải trong một thời gian sớm đâu. Vì thế cháu muốn để con xe lại cho chú.”

Lần đầu tiên trong tối nay, chú của cậu cau mày.

“Zenjirou-kun, cháu không cần phải để ý đến bọn ta đâu.”

Zenjirou sớm đã đoán được người chú tốt bụng của cậu sẽ phản ứng như thế này rồi, đặt đũa xuống, cậu lắc mạnh hai bàn tay.

“Không, không phải đâu ạ. Cháu thật sự không biết phải xử lý nó như thế nào cả. Cháu sẽ đi tương đối lâu nên sẽ để lỡ đợt kiểm định mất, thậm chí còn bị tước bằng lái nữa.”

Cậu ép tới với lý do như vậy.

Nhưng người chú thì vẫn tỏ ra rất ngần ngại.

“Mhm, ta hiểu rồi. Vậy sao cháu không bán nó đi?”

Thật là cái tính tốt bụng của ông ấy vẫn chưa hề thay đổi chút nào. Zenjirou bất giác mỉm cười khi trông thấy biểu cảm trên gương mặt người chú.

“Không được đâu ạ, mười ngày nữa là cháu đi rồi, chắc không tìm được người mua nhanh vậy đâu.”

“Vậy ta sẽ lo phần mua bán rồi sau đó chuyển tiền vào tài khoản cho cháu. Ngày nay thì dù có đi nước ngoài thì vẫn rút tiền được đúng không? Mà nếu không được thì ta sẽ giữ hộ đến khi nào cháu trở về.”

Lòng tốt của người chú còn vượt xa dự định của Zenjirou nữa, ông hoàn toàn từ chối nhận chiếc xe.

Đối mặt với người chú, Zenjirou thật sự cảm thấy mình thật vô tâm khi từ bỏ tất cả để đến sống ở nơi đó.

“Không cần đâu ạ, nó cũng không đáng là bao, cứ để chú dùng thì tốt hơn đấy ạ.”

Vì mặc cảm tội lỗi của mình, Zenjirou tìm đủ mọi cách để đẩy chiếc xe vào tay ông chú.

Ông ấy cũng đã nhận ra sự sốt sắng của Zenjirou và thay đổi cách nói.

“Mhm, nhưng cháu biết đấy, ta đã có một chiếc xe con và cả một xe tải nhỏ nữa.”

Cuộc sống ở nông thôn rất cần có một chiếc xe tư nhân, và đối với người nông dân thuần túy như chú của cậu thì một chiếc xe tải nhỏ cũng rất quan trọng nữa. Mọi người có thể lái nó với một tấm bằng bình thường, nó sẽ giúp ích rất nhiều trong việc vận chuyển hàng hóa và nông sản.

Dù vậy có thêm một chiếc xe nữa cũng không quá tốt.

Zenjirou cũng biết chú cậu sẽ nói vậy và chuyển hướng tấn công.

“Vâng, vậy chú thấy sao nếu sang tên cho chú nhưng lại để Sanae-chan dùng nó? Con bé sẽ bắt đầu đại học vào năm sau đúng không ạ? Nếu con bé có ô tô nó có thể về thăm nhà thường xuyên hơn.”

Đúng vậy, phải lôi người con gái vào cuộc thôi.

Chú của cậu bắt đầu cười khổ.

"Cháu nói cũng đúng, khá là thuyết phục đấy.”


Trong giọng nói của ông ấy dường như có chút trách móc.

Hồi còn học đại học, Zenjirou thường chỉ trả lời qua loa mỗi khi chú gọi điện bảo cậu về thăm nhà, và thế là đã bốn năm liền cậu chưa về rồi, vậy nên giờ đây cậu lại càng thấy có lỗi hơn.

“Cháu xin lỗi. Nhưng cháu nhớ là Sanae-chan đặt nguyện vọng một là một trường trong tỉnh đúng không ạ? Nếu vậy thì một chiếc xe sẽ tạo ra thay đổi rất lớn đấy ạ.”

“Ta biết, nhưng lái xe cũng rất nguy hiểm nữa.”

Ông chú vẫn chưa chịu đầu hàng trước Zenjirou. Nhưng lúc này một nhân tố khác bất ngờ lên tiếng, đó là người em họ của cậu.

“Nè, vậy là chị hai sẽ dùng xe của Zen-nii sao bố? Không biết chị ấy có đồng ý đưa con đến Iida không nhỉ?”

Thằng em họ của cậu đã hai mắt sáng như sao sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, chú cậu mỉm cười nhẹ nhàng rồi chỉnh đốn lại thằng con.

“Thôi ngay, Yuusaku. Mọi chuyện vẫn chưa được quyết định đâu đấy. Với lại vẫn còn một năm nữa Sanae mới lấy được bằng và lúc đó thì con cũng đã đến nhà trọ cao trung rồi.”

Thằng nhóc lớp 9 không hề chùn bước.

“Nhưng mà nghỉ hè thì bọn con sẽ về mà, đúng không? Đến lúc đó con sẽ nhờ chị ấy.”

Đối với thằng nhóc thì chiếc xe của Zenjirou đã là của Sanae rồi.

Hầu như chẳng có thằng con trai nào lại thích được chị gái đưa lên thành phố chơi cả, nhưng có vẻ như chị em Yuusaku khá là thân thiết.

Cảm nhận được không khí đầm ấm của gia đình, Zenjirou khẽ mỉm cười, rồi cậu nói.

“Mà, chừng nào Sanae-chan thấy được thì anh không có ý kiến gì cả. Sao mọi người không hỏi ý kiến con bé khi em nó về nhà.”

“Yeah, em sẽ gửi mail cho chị hai. Cảm ơn vì bữa ăn!”

“Ah, này, đợi đã!”

Không đợi cho bố mình có cơ hội, Yuusaku dọn đống bát của mình lại, mang vào bếp rồi ba chân bốn cẳng chạy lên gác.


Có vẻ thằng nhóc muốn gửi mail ngay lập tức.

“Yuusaku!”

Chú của cậu đứng lên nhưng Zenjirou đã nhanh chóng chen vào giữa.

“Chú thấy chưa, Yuusaku-kun có vẻ rất vui, chú sẽ nhận nó chứ?”

“…”

Đến lúc này, người chú vẫn còn cảm thấy chần chừ, không muốn nhận ý tốt của đứa cháu trai và chìm vào im lặng.

Cuối cùng thì thím của cậu cũng chịu lên tiếng và đấy chính là nhân tố quyết định thắng bại.

“Anh yêu, sao lại không nhận chứ? Zenjirou-kun đã trưởng thành rồi. Nếu anh cứ tiếp tục từ chối lòng tốt của cháu nó, chẳng khác nào anh vẫn coi nó như một đứa trẻ, như vậy rất tệ đó.”

“Anh biết, ah… được rồi.”

Cuối cùng chú của cậu cũng đã chịu thua và nhìn thẳng vào Zenjirou.

“Zenjirou-kun.”

“Vâng?”

“Ta sẽ chấp nhận ý tốt của cháu. Ta sẽ bảo Sanae chăm sóc nó thật tốt.”

“Vâng, nó chỉ là một chiếc xe cũ mà thôi, nhưng hãy coi nó là lòng thành của cháu vì đã giúp đỡ cháu suốt thời gian vừa qua.”

Zenjirou cúi đầu với chú và thím của mình.

.

.

Đêm ngày hôm đó, sau khi dùng xong bữa tối, Zenjirou về thẳng phòng mình. Căn phòng 10m2 kiểu nhật vẫn chưa hề thay đổi một chút nào.

Chiếc bàn học vẫn ở góc phòng, trên đỉnh chiếc giá sách là chiếc radio-cát xét chỉ chạy được đĩa CD.

Ngay cả tấm nệm vẫn là cái mà cậu dùng trong những ngày đó.

“Có lẽ nơi này vẫn luôn luôn là phòng của mình…”

Zenjirou mặc bộ pyjama màu xanh nước biển vào rồi ngồi khoanh chân trên tấm nệm, trượt trượt màn hình chiếc điện thoại.

Gia đình của chú vẫn luôn chăm sóc cho cậu suốt từ hồi sơ trung cho đến khi học xong đại học, cậu thật sự yêu quý họ, nhưng sau tất cả cậu vẫn nhìn nhận họ như “họ hàng” chứ không phải “gia đình”.

“Họ hàng” cũng thân thiết như gia đình. Tuy nhiên có vẻ như chú của cậu lại nghĩ khác.

“Mình nghĩ là cần phải báo đáp họ bằng cách nào đó…”

Zenjirou duỗi chân ra rồi nằm xuống tấm nệm.

Dù cậu đã trưởng thành và rời đi, họ vẫn giữ nguyên căn phòng này, như vậy cậu có thể trở về bất cứ khi nào. Đối với một căn nhà ở nông thôn thì làm chuyện này cũng không quá khó khăn, nhưng chắc chắn chuyện này là xuất phát từ ý tốt của chú cậu.

“Fuh…”

Zenjirou thở dài trong khi nhìn vào chiếc đèn tròn treo trên trần nhà.

Lúc này mùi thuốc xịt côn trùng từ tấm nệm xộc vào mũi cậu, nhưng nhờ vậy cậu nhận ra mùi hương của mình đã không còn ở đây nữa và ép mình nghĩ rằng nơi đây đã không còn là chỗ để cậu trở về nữa rồi.

“Dù sao thì, mười ngày nữa mình cũng sẽ nói lời từ biệt với thế giới này thôi…”

Zenjirou vẫn nằm đó, mở chiếc điện thoại lên để kiểm tra ngày tháng.

Sau khi rời khỏi căn hộ của mình, Zenjirou đã cắt đường dây điện thoại bàn, gas, điện và nước, nhưng cậu vẫn giữ lại chiếc điện thoại di động cho đến hết tháng. Hóa đơn cước thuê bao di động sẽ được trừ trực tiếp vào tài khoản ngân hàng của cậu nên cũng chẳng có vấn đề gì dù cậu không còn ở đây nữa.

“Đã quá muộn để quay đầu lại rồi…”

Cậu đã đồng ý với Aura về cuộc triệu hồi một lần nữa rồi. Dù bây giờ cậu có muốn rút lui thì cũng chẳng có cách nào nói cho Aura biết cả. Việc dịch chuyển của cậu đã chắc như đinh đóng cột rổi.

“Và Aura-san cũng đã nói, chuyện có thể triệu hồi liên tục như thế này chỉ là ngoại lệ mà thôi.”

Trong lần triệu hồi tới, cậu sẽ phải đợi thêm ba mươi năm nữa mới có thể thi triển phép thuật.

Ba mươi năm thật sự rất dài, thậm chí cậu phải chuẩn bị tâm lý để nằm lại ở thế giới đó.

“Mình sẵn sàng rồi… có lẽ vậy.”

Zenjirou đặt chiếc điện thoại xuống cạnh gối và lấy ra chiếc hộp hình chữ nhật nhỏ bằng lòng bàn tay, nó được bọc một lớp vải nhung màu xanh, và nằm bên trong là cặp nhẫn cưới bằng vàng với một chiếc được đính thêm ba viên kim cương lấp lánh.

Vì những viên kim cương được khảm chìm vào trong thân nhẫn nên nó không được bắt mắt lắm, nhưng bù lại những hoa văn được khắc vào cực kỳ hợp với những viên kim cương tạo cho chiếc nhẫn sức cuốn hút lạ kỳ.

“Aura-san…”

Nhìn vào chiếc nhẫn, Zenjirou lại tưởng tượng ra gương mặt của vị Nữ hoàng đang đợi chờ mình ở thế giới đó.

Chỉ cần có vậy, tất cả những lo lắng, luyến tiếc của cậu với thế giới này dần phai nhạt đi.

“Có lẽ đây chính là… yêu từ ánh nhìn đầu tiên.”

Dù vẫn còn chút bất an, nhưng về cơ bản cậu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Nâng nửa người dậy, Zenjirou với tay kéo dây công tắc đèn và cả căn phòng chìm vào bóng tối.