Ở phòng giữ trẻ tại lãnh địa Baskerville. Căn phòng tối đen như mực chỉ còn lập lòa chút ánh sáng từ ánh trăng ngoài cửa sổ.
Do cơ thể này chưa phát triển đầy đủ nên cậu không thể hoàn toàn kiểm soát được toàn bộ chức năng trên cơ thể.
Nằm trong vòng tay vừa bú sữa của bảo mẫu cậu vừa ngẫm về cuộc đời của ở kiếp trước.
Lúc tám tuổi cậu lần đầu tiên có thể cảm nhận được mana. Đối với bên ngoài thì cậu có thể được coi là thiên tài nhưng với gia tộc Baskerville thì cậu chỉ không hơn không kém một người bình thường.
Lên mười lăm tuổi, Vikir đã có thể làm chủ sức mạnh mana của mình ở một mức nhất định. Cậu có thể tạo ra một vầng hào quang chạy dọc trên thanh kiếm của mình khi sử dụng nhưng nó cũng chỉ ở mức yếu.
Và đến năm hai mươi tuổi, anh được giao cho các nhiệm vụ như ám sát, do thám, xâm chiếm tộc Barbarian.
Nhưng mãi đến hai mươi lăm tuổi, tài năng của cậu mới trở nên nổi bật. Cậu liều mạng chiến đấu và hoàn thành nhiệm vụ một cách mãnh liệt và xuất sắc vượt xa cả những anh chị em cùng lứa với mình.
Cậu đạt được trình độ kiếm thuật cao đến mức người khác phải mất hàng thập kỷ mới có được.
Tuy nhiên, bất chấp mọi sự cống hiến của cậu. Mang trên mình cái danh con ngoài giá thú nên cậu có giới hạn về cấp thăng tiến trong gia tộc Baskerville.
Nhữnng người anh chị em cùng cha khác mẹ trong gia tộc vốn đã bị cậu bỏ xa từ lâu lại bắt đầu vượt qua cậu khi họ có được kinh nghiệm và trải nghiệm thực tế.
Năm ba mươi tuổi, cánh cổng giao thoa giữa quỷ giới và nhân giới mở ra. Lũ quỷ ồ ạt trào ra khỏi cánh cổng và bắt đầu xâm chiếm.
Bước qua năm ba mươi lăm tuổi. Vikir đã tích lũy được vô số kinh nghiệm thực chiến khi chiến đấu và tiêu diệt được hàng nghìn con quỷ, cột mốc này đủ để vượt qua bất kì con chó săn nào khác tại thời điểm đó.
Trải qua một thời đại hủy diệt, bước sang năm ba mươi chín tuổi. Con người đã thành công dành chiến thắng trước quỷ tộc.
Bốn mươi tuổi, cậu đã nhận ra rằng lòng trung thành tuyệt đối với nhà Baskerville là một quyết định ngu ngốc.
Bị vu khống chồng chất vu khống, buộc tội cậu cấu kết với quỷ tộc. Và cái kết là...
Ở tuổi bốn mươi, đầu của con chó săn trung thành được đặt xuống máy chém - một con chó săn dành hết cuộc đời để phục vụ chủ nhân của nó lại bị chính người nó tin tưởng nhất phản bội.
Rắcc!
Vikir nghiến răng, lòng căm thù của cậu đối với Hugo Le Baskerville lại lần nữa trỗi dậy.
Người bảo mẫu giật mình trước hành động đột ngột của cậu, vội vàng kéo cậu ra khỏi vòng tay.
"Cậu chủ thường hay nghiến răng nghiến lợi như thế này sao?"
Đặt Vikir xuống chiếc nôi và cô đứng dậy. Bây giờ ca làm việc của cô đã kết thúc, chuẩn bị thay ca cho một bảo mẫu khác.
Nhưng thay vì người bảo mẫu phải đi ra khỏi thì cô lại tiến đến chiếc nôi đối diện với cậu.
Toàn bộ những đứa trẻ được sinh ra cùng một lứa sẽ được nuôi dưỡng chung trong một căn phòng để đảm bảo sự bình đẳng giữa nhau.
Nhưng việc người bảo mẫu sẽ chăm sóc đứa con của mình và đứa con cùng cha khác mẹ của người khác sẽ được bình đẳng chăng?
"Nào con, bú sữa đi."
Người bảo mẫu cho đứa trẻ trong chiếc nôi trước mặt bú sữa riêng bằng sữa mẹ.
Tất nhiên, thật khó để nghĩ rằng cậu sẽ được chăm sóc riêng bởi một ai đó khi cậu còn chẳng biết mẹ mình là ai.
Không còn cách nào khác, Vikir gạt bỏ niềm hy vọng sang một bên.
"Không biết tại sao Phu Nhân lại bắt mình để chiếc hộp vào nôi của cậu chủ Vikir nữa?"
Người bảo mẫu lại bất ngờ trở lại chiếc nôi của cậu. Lẩm bẩm gì đó về từ 'Phu Nhân'.
Trong gia tộc Baskerville có rất ít người được gọi là Phu Nhân, người đó phải có quyền cao chức trọng hoặc nắm giữ yếu tố chủ chốt của nhà Baskerville mới được gọi là Phu Nhân.
Chắc là bà ta định ám sát những đứa trẻ có khả năng cạnh tranh với con bà.
Người bảo mẫu lấy từ trong áo ra một chiếc hộp lớn và đặt nó vào cái nôi của Vikir.
'Không biết kiếp trước mình đã từng gặp chuyện này bao giờ chưa nhỉ?'
Cậu khó khăn nâng phần thân trên của mình lên, đối diện cậu là chiếc hộp lớn nhìn khá sang trọng.
Vikir nhìn chằm chằm vào chiếc hộp. Cái nôi của cậu nằm khá xa so với những cái nôi khác.
Cậu có linh cảm không tốt về điều đó.
Ríttt!!
Và linh cảm đáng ngại của cậu đã đúng. Một tiếng rít được phát ra từ trong chiếc hộp.
Có thứ gì đó đang chui ra từ trong chiếc hộp.
'Một cái đuôi? Không!'
Hai cái đầu hình tam giác màu đen từ từ hiện ra. Tim cậu đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, cậu nhận ra rằng đây là cặp rắn Huyết Xà chết người.
Đây là một loài rắn cực độc, thường được gọi là Chilbosa vì nếu bị cắn thì bạn chỉ có thể đi bảy bước rồi tắt thở.
Đây là loài rắn bậc hiếm nhất trên thế giới, để tìm ra nó người ta phải tốn hàng năm trời.
Vikir há hốc miệng kinh ngạc.
Phu Nhân muốn ám sát cậu sao?
Rõ ràng là vậy, bảo mẫu rời đi mà không biết trong cái hộp đang chứa một thứ kịch độc như thế này.
Nắm bắt được tình hình, Vikir trở lại trạng thái bình tĩnh như mọi ngày.
'Nghĩ lại thì, ở kiếp trước thường có nhiều trẻ sơ sinh chết một cách bí ẩn trong khu giữ trẻ.'
Có nhiều đứa trẻ có tài năng và triển vọng vượt trội nhưng lại thường chết yểu.
Nhưng đối với cậu lúc đó, đó chỉ là một thế giới khác mà không liên quan đến cậu.
Cậu chỉ cho rằng đó là do vụ tai nạn, một vụ ám sát của kẻ thù hay chỉ đơn giản là do xui xẻo.
Nhưng tình huống hiện tại lại không được sáng sủa cho lắm.
Bàn tay dơ bẩn làm ra chuyênh này chắc hẳn phải là người trong gia đình.
Xìii Xìii~
Hai con Huyết Xà màu máu đang tiến đến gần Vikir. Cái miệng đỏ rực, những chiếc răng nanh sáng bóng ướt át vì thấm đẩm chất độc chết người.
Nếu tình huống tệ hơn thì có thể toàn bộ lũ trẻ trong đây sẽ bị giết bởi hai con Huyết Xà.
Nếu điều này xảy ra, thì nó chắc chắn sẽ trở thành một sự kiện chấn động lịch sử trong nhà Baskerville.
'... Chà, điều đó cũng không tệ cho lắm.'
Vikir chẳng có mấy cảm xúc gì với những đứa trẻ trong đây cả.
Tuy nhiên, nếu trả thù bằng cách tự làm hại bản thân thì không tốt cho lắm.
Vikir dang hai bàn tay ra.
Sau khi trải qua 'Thời Đại Huỷ Diệt', giết biết bao nhiêu quái vật.
Vikir đã quen với việc đối phó những con quái vật bò sát, đặc biệt là những con mang dạng rắn. Và tất nhiên điểm yếu của chúng là cậu đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Vikir có thể giết hai con Huyết Xà với thân hình nhỏ bé này một cách dễ dàng.
Vúttt!
Vikir duỗi hai tay chụp lấy phần cổ ngay sát đầu con rắn độc một cách chớp nhoáng.
Đây là điểm yếu của loài rắn. Một nơi mà nó không thể nào tấn công được cậu.
Chúng chỉ có thể phản công bằng cách giãy giụa, siết chặt lấy cánh tay mềm mại của cậu.
Chúng cố gắn đâm Vikir bằng những chiếc vảy sắc nhọn của mình nhưng nhờ tác dụng của dòng sông Styx mà lớp da của cậu không bị trầy xước dù chỉ một chút.
'Ta biết những chiếc vảy của ngươi sắc nhọn đấy, nhưng nó còn không đủ gãi ngứa cho ta nữa.'
Cùng lúc, Vikir vận mana đang tuông trào trong cơ thể của mình.
Sở dĩ cậu mới sống được gần một trăm ngày tuổi nên việc cậu không có mana là điều hiễn nhiên.
Nhưng nhờ việc uống nước sông Styx để tận dụng tối đa tác dụng của dòng sông. Giờ đây cơ thể cậu đang tràn ngập mana nóng hổi.
Bàn tay của Vikir bắt đầu phát ra ánh sáng lấp lánh.
Đây là kết quả mà những đứa trẻ trong đây sẽ nhận được khi lên tám tuổi.
Đó là kết quả mà Vikir đã đạt được trong thân xác của một đứa trẻ một trăm ngày tuổi.
Cơ thể của hai con rắn trở nên cứng đờ, vảy cứng ngắt. Như thể bọn chúng cảm nhận được nổi đáng sự chưa từng có từ đứa trẻ trước mặt.
Đôi bàn tay của Vikir hung dữ vặn cổ của hai con rắn độc.
Rắcc!
Da và thịt dưới lớp vảy vẫn còn nguyên nhưng phần xương sống của con rắn đã gãy nát.
Sức ép lực bóp tay của Vikir mạnh đến mức khiến nhãn cầu chúng lòi ra và thè lưỡi.
Hai con rắn độc rùng mình lần cuối rồi kết thúc mạng sống của mình.
Nọc độc chết người từ hai chiếc răng nanh của chúng chảy ra ngoài hòa trộn với máu.
Ngày hôm sau.
Tất cả các Hiệp Sĩ hộ vệ đều đang tập trung trước cái nôi của Vikir trong nhà tập trung giữ trẻ cùng với tiếng la hét của người bảo mẫu đã làm việc vào tối hôm qua.
Vikir cười rạng rỡ khi trên tay đang cầm một phần của thân xác hai con Huyết Xà đã bị xá ra thành từng mảnh.
Các Hiệp Sĩ hộ vệ ngay lập tức nhận ra đó là Huyết Xà, một loài rắn hiếm có chỉ được tìm thấy ở dãy núi 'Le Rogue', đã thực sự ngạc nhiên vào điều trước mặt mình.
Dù là con rắn đã chết nhưng việc tìm thấy chúng trong khu vực nhà giữ trẻ thì thật sự là một hiểm họa đáng lo ngại.
Thủ phảm đã thả con rắn độc sẽ không bao giờ được tìm thấy. Riêng chỉ có một người....
"...."
Chỉ có một mình con chó săn vừa lọt lòng là nhìn thấu được tất cả.
Một đứa trẻ đã bước nửa chân vào ngôi đền huyền thoại. Vượt qua mê cung với thời gian ngắn nhất, ngâm mình trong sông Styx bảy phút thậm chí còn uống cả nước sông, bóp cổ chết hai con rắn độc chết người.
Vikir Van Baskerville.
Nằm trong chiếc nôi, ngẫm về quá khứ và tương lai.
Đã đến lúc để trả thù, trả món nợ xưa.
'Hugo Le Baskerville, ta sẽ xé xác ngươi ra thành từng mảnh!!'
◇◇◇
Tám năm sau kể từ sự kiện lúc đó.