Rên Cho Em Nghe - Tô Mã Lệ

Chương 7




Từ lúc hai người thêm Wechat, chỉ nói chuyện phiếm vài lần, không có hành vi nào đi quá giới hạn.

Ngay cả những hình ảnh “Khỏa thân” trước đõ đã gửi, cũng không có.

Khả năng hai người đều cảm thấy Wechat là nơi cuộc sống thường ngày diễn ra, những tin nhắn riêng tư đó quá không phù hợp, nên việc nhắn wechat vẫn được kiềm chế hơn.

Ngoài ý muốn, ở đây lại gặp được Kỷ Vũ.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy cậu mặc quần áo bình thường, một chiếc áo khoác cao bồi màu xám, khoác ngoài áo hoodie, dưới thân là quần sooc túi hộp màu đen, phối hợp với giày thể thao đen, nhìn thanh xuân tươi trẻ đầy hấp dẫn.

Tất nhiên không thể xem nhẹ gương mặt trắng như ngọc, mái tóc dài được vuốt về phía sau, một số sợi tóc mái vì quá ngắn mà rơi xuống hai bên tai, gần che phủ đôi mắt của cậu, hai hàng lông mày đậm, ánh mắt với con ngươi trong suốt, nhưng lại che giấu một vẻ dã tính hiếm thấy.

Cậu đứng ở không gần không xa, cặp mắt kia thẳng tắp nhìn vào Lương Sam.

Trái tim cô không tự chủ được nhịp đập nhanh hơn bình thường, tư thế ngây ngốc cầm túi mì oden, tay bên kia ngón tay bấm chặt chìa khóa xe, đầu chìa khóa lạnh lẽo đâm một chút vào ngón tay cô. Nam sinh đi cùng cũng chú ý đến, cách một đoạn hô to tên của cô:”Chị Tam Tam.”

Gọi cô là nam sinh tham gia đội bóng cùng Kỷ Vũ, bạn học của cậu, Lương Sam không có ấn tượng với người này, ngày đó mọi sự chú ý đều đặt trên người Kỷ Vũ, nhưng cô vẫn cười cười gật đầu với cậu ta.

Ánh mắt của Kỷ Vũ từ trên người cô chuyển qua người bạn bên cạnh, trên mặt là vẻ ngoài cười nhưng bên trong không cười, nam sinh cảm giác được một ánh nhìn nguy hiểm đánh úp lại, quay đầu nhìn Kỷ Vũ, ánh mắt híp lại, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Chưa kịp nghĩ, Lương Sam đã đi đến đứng trước mặt mấy người họ.

Đối diện với mấy chàng trai cao 1m8 mấy, vậy mà khí thế  trẻ trung sắc bén của họ cũng không áp chế lại được cô. Giơ túi mì Oden lên, Lương Sam nói lý do đến đây:”Tôi đến giải quyết ấm no, mấy em muộn vậy mới đi ăn cơm à?”

Một nam sinh trong số đó, đưa tay vòng lên bả vai nam sinh vừa gọi tên cô:”Còn không phải bọn em chờ Phó Xa sao, cậu ta u mê đánh điện tử, kéo sao cũng không đi.”

Người gọi là Phó Xa gãi gãi tóc sau gáy, cười ha ha hai tiếng:”Hay chị đi ăn cùng với bọn em luôn.”

Nghe xong cô quay đầu liếc mắt qua Kỷ Vũ, ánh mắt cậu vốn đang nhìn chằm chằm cô, vừa lúc bị bắt gặp, lập tức tránh đi, quay đầu nhìn sang chỗ khác.

“Không được rồi, chị còn có việc, lần sau nhé.” Nói xong còn thâm thúy liếc nhìn thoáng qua gương mặt nghiêng hoàn hảo kia.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Kỷ Vũ cứng người một chốc, đầu mất tự nhiên quay sang, ánh mắt có hơi khiếp sợ, còn một chút gì đó không xác định được.

“Lần sau gặp, Kỷ Vũ.”

Giọng nói dịu dàng phát ra từ trên khóe môi hơi nhếch lên, cánh môi đỏ của cô như giọt sướng sớm, khóe miệng hơi trễ xuống, ân ẩn treo một ý cười.

Kỷ Vũ nhíu mày trong chớp mắt.

Chào hỏi qua với mấy nam sinh khác, Lương Sam đi xẹt qua Kỷ Vũ, chỉ cách một lớp vải dệt xuyên qua cánh tay cậu, đi về hướng đối diện bọn họ.  Cánh tay va chạm như có như không cùng một mùi hương bay qua chiếc mũi cao thẳng, gảy lên tiếng lòng của cậu.

Kỷ Vũ quay đầu, nhìn bóng dáng chậm rãi đi xa trong đám người, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn.

Cậu cảm giác như cả người mình thu nhỏ lại.

Gió thu lành lạnh, lất phất vài hạt mưa bụi. Mưa mùa thu lạnh lẽo, nhiệt độ trong không khí ngày càng thấp.

Lương Sam nắm tay lái, tầm mắt bị cần gạt nước đưa qua đưa lại xua đuổi mấy hạt pha lê đọng trên mặt kính, trong đầu nghĩ đến tối về phải ăn thêm một tô bún ốc, đã lâu rồi chưa ăn hương vị này.

Nghĩ ngợi, ánh mắt phiêu diêu ra ngoài cửa sổ, nhìn đến một bóng dáng hấp dẫn.

Dáng người thẳng tắp, áo gió phác họa bóng hình cao gầy, người này cứ như vậy đi bộ trong màn mưa phùn, dẫm lên lớp lá khô vàng, như một bức tranh sơn dầu.

Lái xe chạm rì rì đi qua người này, lúc này Lương Sam mới nhìn rõ được khuôn mặt đẹp trai.

Cô nhẹ nhàng dẫm chân phanh.

Kỷ Vũ dừng lại, đang không hiểu sao lại có chiếc xe bất ngờ dừng bên cạnh mình, lúc này cửa kính xe bên ghế phụ chậm rãi kéo xuống, một  giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên:

“Kỷ Vũ.”

Thẳng cho tới khi ngồi trên ghế phụ, đại não Kỷ Vũ mới chậm rãi nóng lên.

Nhìn gương mặt gần trong gang tấc, cậu bất giác cảm thấy nghèo từ, phải nói gì đó giảm bớt sự xấu hổ, nhưng yết hầu lại như có gì đó ngăn chặn.

Đôi môi này trong một giấc mộng cậu đã từng hôn, liếm láp vô số lần lập tức kề sát lại, có thể ngửi được mùi hương thơm ngọt, hơi thở của cậu ngừng lại trong chớp mắt.

Lương Sam quay người sang đây, gấp ống tay áo của cậu lên, chờ đến lúc lùi về chỗ, đưa cho cậu một chiếc khăn lông.

Cậu cầm lấy, đầu ngón tay chạm đến một mảnh khăn hơi ướt, đồng thời nghe được tiếng cô đang cười mỉm, nhẹ giọng nói: “Lúc lên xe đã dùng đến, nếu không ngại cậu có thể dùng lau tóc.”

Khóe môi cô cong lên, một độ cung rất đẹp, như một con hồ ly nhỏ, ánh mắt lấp lánh.

Mỗi lần cô tươi cười cậu đều bị hấp dẫn, khả năng vì cậu chỉ là một trang giấy trắng trong chuyện tình cảm, cũng bởi vì bản thân cô quá lóa mắt, mỗi một lần cười lên đều có một lúm đồng tiền nho nhỏ.

Đừng nói là khăn lông đã dùng qua, ở trong mơ, cậu đã từng liếm qua chỗ vải dệt nho nhỏ kia.

“Không ngại.”

Trên mặt cậu vẫn lạnh lùng bình tĩnh, đưa khăn lông lên lau lung tung trên đầu tóc đã bị mưa xối ướt, cũng giống như lần đó ở sân bóng rổ. Chỉ là lúc đó Lương Sam nhìn ở khoảng cách hơi xa, hiện tại ngồi ở trong xe mình, đi vào lãnh địa của mình.

Lau xong tóc, Kỷ Vũ đặt khăn lông trên đùi mình, tùy ý dùng tay xõa tung vài sợi tóc. Tóc bị mưa làm ướt, có vài sợi vẫn còn dán ở sườn mặt đẹp đẽ, càng hiện lên đường cong hoàn hảo rõ ràng.

Lương Sam thu lại tầm mắt, cố gắng không cần làm mình giống như lang như hổ.

Cô ho nhẹ một tiếng hỏi cậu: “Cậu từ ngoài về trường sao?”

“Ừm, hôm nay về nhà”

Nhà Kỷ Vũ ở thành nam, trường học ở thành bắc, trở về phải đi cả một thành phố, cho nên ở tại trường cho tiện, có nhiều thời gian học hơn, cậu nhìn vào mắt Lương Sam hỏi:

“Vừa mới tan làm sao?”

Không có xưng hô, cũng không gọi tên, hỏi như vậy có chút không lễ phép, nhưng trong lòng Kỷ Vũ có chuyện, không muốn gọi cô bằng chị.

Lương Sam không để bụng: “Đúng rồi, phải về ký túc xá, tôi đưa cậu đi.”

Một đường không nói gì.

Đến lúc sắp xuống xe, Kỷ Vũ cầm khăn lông cậu vừa mới dùng qua, quay đầu nói với cô:

“Tôi cầm khăn lông về giặt rồi trả nhé.”

Âm thanh không cho Lương Sam từ chối, tiếp theo nghe cậu nói:

“Vậy nên, có thể thêm wechat được không?.”