Rên Cho Em Nghe - Tô Mã Lệ

Chương 17




Lương Sam có hai số WeChat, người thêm bạn là số chỉ dùng cho người nhà.

Click mở giao diện, đối phương chỉ có 1 câu: Tôi là Dương Trác. 

Cô nhớ đến cuối tuần này đã đồng ý với mẹ đi gặp người: “Thanh niên ưu tú” hình như tên là Dương Trác.

Lời mời kết bạn được gửi đến từ hôm qua, nhưng bị Kỷ Vũ cuốn lấy cả ngày, không có thời gian rảnh để xem. Chuột nhẹ ấn, cô đồng ý kết bạn.

Cho đến lúc Lương Sam tan tầm, khung thoại vẫn trống không, cô cũng không chờ mong vào cuộc gặp này, nên cũng không để ý.

Gần cuối năm, mấy hạng mục vẫn chưa có đầu đuôi, không phải bay khắp nơi trong nước, cuối cùng cũng có khoảng thời gian công việc, cuộc sống đi vào quy luật. Tan tầm vào thứ  sáu, cô nhận được tin nhắn của Đồng Giai Hân.

Giày của Tiểu Đồng: Đêm nay nhé?

Đồng Giai Hân trước kia thường xuyên rủ cô đi đến bar chơi, gọi tầm bốn năm lần, Lương Sam cũng đồng ý đi được một lần. Cô ít khi uống rượu, vì muốn có giấc ngủ chất lượng, nếu uống cũng chỉ có Baileys, loại này ngọt, số độ thấp, chỉ như uống sữa bò mà thôi. 

23: Cậu đi quán bar,  Thái Thành biết không?

Giày của Tiểu Đồng: Ấy, cậu ấy cũng đi.

23: Vậy không đi, tớ không muốn ăn cẩu lương. 

Giày của Tiểu Đồng:…

Giày của Tiểu Đồng: Còn có nhiều người, cậu phải đi!

Cô nghĩ ngợi, gần đây công việc cũng rảnh, thể xác và tinh thần cũng nơi lỏng, có chút nhàn hạ, thoải mái. 

Nghĩ ngợi một lát, đồng ý lời mời của bạn.

Vừa lúc cô thu dọn xong, cầm túi đi về phía thang máy, Wechat nhận được tin nhắn của Kỷ Vũ.

JY: Tan tầm?

Xem ra cậu căn giờ nhắn tin cho cô.

23: Ừm, có việc gì không?

Một lát sau đối phương mới trả lời.

JY: Không có việc thì không được tìm em?

Lương Sam đi vào thang máy, ngón tay nhẹ gõ gõ rồi gửi đi, nhưng trong thang máy tín hiệu kém, tin vẫn xoay tròn, sau đó gửi không thành công. Giờ tan tầm trong tòa nhà rất đông, mỗi tầng có người ra vào đều dừng lại, Lương Sam bị dồn vào trong góc, ngại vì không gian quá hẹp nên cô cất di động vào trong túi.

Cho tới lúc chen chúc ra khỏi thang máy, đã qua năm sáu phút.

Cô đi theo đám người nhốn nháo ra khỏi tòa nhà, chiều thứ sáu hoàng hôn một mảnh màu cam, chiếu vào cả người ấm áp.

Cho tới lúc ngồi vào trong xe, cô mới nhớ đến vừa rồi nhắn tin với Kỷ Vũ, vội lấy di động ra. Lúc nãy cô nhắn câu:”Vậy đêm nay có rảnh không?” Bên cạnh có một chấm đỏ, biểu hiện tin gửi thất bại.

Sau đó lại nhận được vài tin của Kỷ Vũ.

JY: Tối cùng nhau ăn cơm nhé?

JY: Không để ý tới tôi, ngủ xong thì ném?” 

JY: Được rồi, em bận.

Lương Sam nhíu mày nhìn di động, cô định ấn gửi lại tin nhắn thất bại lúc nãy, nhưng cảm giác không thể hiểu được, dứt khoát không trả lời tin nhắn, chân dẫm ga đánh xe ra ngoài. 

Chín giờ tối, Lương Sam đẩy cửa quán bar, màn đêm bao phủ, âm thanh đinh tai nhức óc cùng sương khói lượn lờ, ánh đèn đan xen làm ánh mắt từng người trở nên mê ly, ánh đèn hồng đỏ tím với những ly rượu lóng lánh, gây tê trong lòng.  Cô nhìn quanh một vòng, Đồng Giai Hân đang vẫy tay, cô chậm rì rì đi qua.

Hôm nay cô mặc quần jean màu xám nhạt, trên là áo sơ mi rộng thùng thình và áo khoác, tóc quăn tùy ý xõa tung, cả người vừa có vẻ lười biếng lại nhàn nhã.

Đồng Giai Hân vẫy xuống ngồi bên cạnh, cô lập tức đi qua ngồi vào, lúc này mới để ý một vòng người trên ghế lô. Hơn nửa đều là bạn bè của Đồng Giai Hân, vài người thấy quen mặt nhưng không nhớ được là ai, hỏi ra mới biết là bạn của Thái Thành, sau khi đánh bóng ăn liên hoan đã gặp qua.

Vừa ngồi xuống không tránh được một trận thăm hỏi, rượu ba tuần, mọi người có vẻ hơi say, Đồng Giai Hân đề nghị chơi bài.

Quy tắc đơn giản, mỗi người rút ra 1 lá poker, mỗi lá bài thể hiện cho một hành động hoặc lời nói, nếu làm sai phải chịu phạt.

Lúc ra ngoài không biết Lương Sam đụng phải hoàng lịch hay không, mà bài chỉ toàn chữ bồi rượu,con số 2, cô bốc được 3 lần. Bồi rượu, xem tên đoán nghĩa, trong bàn chỉ cần ai bị phạt uống rượu, cô đành phải uống theo, cho tới khi người khác bốc được 2 mới thôi.

Một vòng bốc xong, Lương Sam đã có chút không chịu nổi, mấy chén sau là Đồng Giai Hân và Thái Thành chắn giúp, cô vẫn say đến ngã xuống ghế sô pha.

Cô ngửa đầu, cổ thon dài ngửa trên sô pha, cánh tay chắn trên mắt, tim đập như trống, phảng phắt như muốn nhảy ra ngoài, cả người nóng lên.

Đồng Giai Hân gọi cho cô một ly nước chanh, bảo cô nghỉ đi, chút nữa cô ấy đưa cô về nhà.

Cô cầm ly nước chanh gật gật đầu, chỉ ngồi một bên phát ngốc, trong đầu hỗn loạn, chốc lát nghĩ tới mấy câu lúc chiều Kỷ Vũ đã nhắn, chốc lát nghĩ đến tiếng khóc của mẹ trong điện thoại, một sự bực bội khó chịu.

Không biết qua bao lâu, cô thâm trầm mở mắt ra, ánh mắt mông lung không thấy rõ người trước mặt, tựa như có ai đó nắm cánh tay cô, một giọng nam quen thuộc đang nói chuyện cùng ai đó phía trên đầu.

Cô không còn sức mở mắt, chỉ nghĩ đến Đồng Giai Hân nói sẽ đưa cô về nhà, tự nhiên thoải mái để trọng tâm đều dán vào vòng ôm bên cạnh.

Người này có mùi hương mà cô đã quen thuộc, hình như không phải là mùi nước hoa của bạn cô, ngực cũng hơi cứng rắn một chút, cánh tay đang ôm mình cũng có sức, thậm chí làm cô hơi đau, sao lại cảm thấy không giống với Đồng Giai Hân.

Lương Sam đã say đến mức chân trái dẫm lên chân phải, bị người ôm ra cửa quán bar, gió đêm lạnh lẽo thổi lên mặt cô, làm người hơi tỉnh táo, nhưng chưa đợi cô tỉnh hoàn toàn, trời đất quay cuồng. Cô bị người khác xốc lên lưng, ôm lấy hai chân, theo bản năng ôm lấy cổ người trước mặt, động tác này có chút quen thuộc, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp áp lực:”Xe ở đâu?” 

Kỷ Vũ? Sao cậu lại ở chỗ này, Giọng nói này quá quen thuộc, là âm thanh yêu thích đã ghi nhớ trong đầu từ lâu.  Cô đưa tay từ trên cổ cậu xuống, tay chỉ chỉ về một hướng, sau đó lại đưa lên treo trên người cậu.

Kỷ Vũ không nói một lời, đi nhanh về hướng cô đỗ xe.

Từ trong túi lấy ra chìa khóa xe, nhẹ nhàng thả cô lên ghế phụ, đeo đai an toàn, xong xuôi Kỷ Vũ mới trở về ghế lái, trên mặt cậu lạnh băng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng người bên cạnh, tức giận đến cắt chặt hàm sau.