Rể Sang Đến Nhà

Chương 90




Thẩm vấn xong, Tiêu Thiên nhíu nhíu mày, hai người này và Trần Hổ là cùng một phe?

Còn có Chu Thiếu Dương đứng sau kia, rốt cuộc là như thế nào?

"Chúng tôi đã nói xong, có thể cho chúng tôi đi được chưa?"

"Thả các người đi?"

Tiêu Thiên sờ sờ cằm: "Thế này đi, trong số các người, tôi chỉ thả một người thôi!"

Tiêu Thiên chỉ vào La Hán: "Thả ông ta đi."

"Cái gì, dựa vào đâu mà thả ông ta, lại không thả tôi?"

Kim Cương nổi giận, chẳng lẽ bởi vì do mình phản kháng mà Tiêu Thiên không buông tha cho mình hay sao?

Tiêu Thiên nhẹ nhàng cười, nhìn vào mắt La Hán: "Trở về nói cho ông chủ của ông, để ông ta ta chú ý, đừng đắc tội với người không nên đắc tội!"

Nói xong liền ra lệnh cho người cởi trói cho La Hán.

La Hán cúi đầu, trong lòng sát ý ngập tràn, nhưng nghĩ đến chuyện bản thân cũng không phải đối thủ của Tiêu Thiên, liền quay đầu rời đi.

Nhìn La Hán ra đi, Kim Cương không ngừng chửi, mẹ kiếp!

"Đừng mắng nữa, người đi thì cũng đã đi rồi!"

Tiêu Thiên cười cười trào phúng nhìn Kim Cương, nói: "Này tên mập, tôi cá với với ông, ông chủ của ông sẽ không đến cứu ông đâu!"

"Đệt..." Hắn ta vừa định chửi, liền nhớ đến người trước mặt đây vừa rồi đã hạ gục mình chỉ bằng một cú đá, nếu tiếp tục chọc giận anh ta nữa, anh ta sẽ cho mình thêm cú đá nữa, thì bản thân chắc cũng phải đi Tây Thiên.

"Không thể nào!" Hắn sửa lại lời nói.

"Vậy sao? Vậy chống mắt lên mà xem!"

Khóe miệng Tiêu Thiên nhẹ nhàng nhếch lên.

Sau khi rời khỏi tòa nhà Thiên Long, La Hán đến thẳng bệnh viện, bất chấp trêи mặt đang sưng to vì thương tích, hắn nổi giận đùng đùng đi vào phòng bệnh của Trần Hổ, chỉ vào ông ta mà mắng to: "Mẹ kiếp, Trần Hổ, tên kia lợi hại như vậy, tại sao mà ông không nói?"

Nhìn thấy La Hán, ông ta ban đầu không nhận ra, nghe đến âm thanh quen thuộc, ông ta mới phục hồi lại tinh thần.

"Làm sao mà lại bị đánh cho ra bộ dạng thế này?" Trong lòng Trần Hổ sảng kɧօáϊ không nói nên lời, nhưng ngoài mặt lại giả bộ giật mình.

"Mẹ kiếp, ý của ông là gì?"

La Hán hận không thể dùng phi đao để "hỏi thăm" Trần Hổ.

"Mẹ kiếp, chú ý một chút cho ông!"

Sắc mặt Trần Hổ cũng trầm xuống, "Lúc trước tôi đã nhắc nhở các ông, nhưng các ông có tin đâu? Căn bản các ông chẳng để tâm, bây giờ lại trách ai?"

"Thật sự cho rằng ông mày là bùn đất ai muốn nắn cũng được chắc?"

Sắc mặt La Hán trở nên âm trầm, hít sâu một hơi, đè nén sát khí ở trong lòng, liền rời đi không ngoảnh đầu lại.

Nhìn bóng dáng La Hán rời đi, Trần Hổ liên tục cười khinh bỉ, Kim Cương không đi cùng, chắc chắn là gặp chuyện.

Việc duy nhất hắn có thể làm bây giờ là trở về cầu viện binh.

Trần Hổ đoán không sai, La Hán trở về tìm viện binh, hắn mua vé chuyến tàu cao tốc gần nhất, trong một giờ sẽ về tới tỉnh Quảng.

Dọc theo đường đi, không ít người chú ý đến hắn.

Có người không biết còn tưởng La Hán phẫu thuật chỉnh hình thất bại.

La Hán nắm chặt tay lại, hắn nhất định phải chém Tiêu Thiên ra thành trăm mảnh!

...

Lúc này Chu Thiếu Dương đang họp, nghe cấp dưới báo cáo.

Trong khoảng thời gian này, vòng vây ngầm của tỉnh vô cùng không ổn định, dường như sắp có đại sự gì diễn ra.

Trong khoảng thời gian này doanh thu của gã giảm đi một nửa.

Nhìn thấy báo cáo, hắn trút giận lên mọi người trút giận: "Vô dụng, đều là đồ vô dụng, có chừng ấy việc làm cũng không xong!"

Người kia quỳ trêи mặt đất, đầu liên tục dập.

Chu Thiếu Dương không kiên nhẫn mà khoát tay: "Cút cút cút!"

Người kia như được đại xá, vội biến đi mất.

"Nhị thiếu gia, La Hán đã quay về!"

"Đã quay lại rồi à, nhanh vậy?"

Chu Thiếu Dương nhăn mặt nhíu mày: "Giải quyết xong rồi à?"

Quản gia cúi đầu, nét mặt biểu tình phức tạp: "Chưa ạ!"

"Không giải quyết được thì trở về làm cái gì? Đúng là phế vật!"

Gã ta nổi nóng: "Để hắn cút về đi!"

"Ông ta nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo!"

"Mẹ kiếp, bảo hắn vào đây!"

Rất nhanh sau đó, La Hán được vào, nhìn thấy mặt hắn bị đánh cho sưng cả lên, Chu Thiếu Dương ngẩn ra: "Làm sao mà bị người ta đánh cho thành cái bộ dạng này?"

"Nhị thiếu gia, tôi bị con rể của nhà họ Trần đánh thành ra như vậy, tên cậu ta là Tiêu Thiên, là giám đốc an ninh của Tập đoàn Vân Thành của nhà họ Trần!"

Hắn ta quỳ trêи mặt đất: "Kim Cương bây giờ đang bị cậu ra ta nhốt ở trong công ty, nếu không phải tôi thoát được nhanh, chắc không nghĩ tới đường trở về..."

Hắn cắn răng nói: "Cậu ta còn bảo tôi chuyển lời đến cho cậu..."

Nói tới đây, hắn im lặng.

"Anh ta bảo ông nói câu gì?"

"Tôi... Tôi không dám nói!"

"Con mẹ nói."

Chu Thiếu Dương đá cho hắn một cước: "Vậy ông còn quay về làm cái gì, mẹ kiếp?"

La Hán vội vàng đứng lên: "Cậu chủ bớt giận, tôi nói!"

Tiêu Thiên nói: "Cậu chủ ngoan ngoãn chờ chết đi!"

Hắn hiểu rõ tính tình Chu Thiếu Dương, cuồng vọng, ương ngạnh, không coi ai ra gì.

Lời này, gã tuyệt đối nghe không lọt tai.

Quả nhiên, nghe xong, Chu Thiếu Dương trực tiếp ném vỡ nát chén trà, trong tiếng cười lạnh lùng nói: "Tốt, Vân Thành bé tí mà thực sự có người không sợ chết."

Nghe vậy, La Hán biết Chu Thiếu Dương lần này nổi giận thật sự.

Hắn gào lên giận dữ trong lòng, Tiêu Thiên, tao sẽ đem xương của mày nghiền ra thành tro.

.....

Buổi tối, tại biệt thự Vân Đỉnh!

Gia đình Trần Cường ngồi quây quần với nhau ăn cơm chiều.

Trần Mộng Dao hỏi: "Bố, ngày mai ở tiệc buổi tối tại nhà họ Bạch, bố có đi không?"

"Không đi, con với Tiêu Thiên đi thôi." Trần Cường nói: "Ngày mai bố với mẹ đi xem phim!"

"Lãng mạn vậy sao?"

Tần Ngọc Liên ngồi bên cạnh đỏ mặt lên, nói: "Tôi đã bảo không đi rồi mà, chỉ có tụi trẻ mới đi thôi, chúng ta đã có tuổi rồi..."

"Không được, chúng ta đã kết hôn hơn 20 năm rồi, mà tôi chưa một lần đưa bà đi xem phim!"

Trần Cường dùng giọng nói đáng tin: "Tôi đã từng hèn nhát, khiến bà chịu nhiều tủi nhcuj. Hiện tại tôi sẽ bù đắp cho bà gấp bội, xem phim đã là gì, chờ tới khi kết thúc công việc ở công ty, tôi sẽ đưa bà đi du lịch!"

"Ôi, cái ông già này, tụi trẻ còn ở đây, ông đang nói cái gì vậy hả?" Tần Ngọc Liên nén giận nói một câu, nhưng ngữ khí lại như đang làm nũng.

Tiêu Thiên, Trần Mộng Dao bất ngờ không kịp phòng bị liền ăn một miếng cẩu lương.

"Bố, ân ái cũng chú ý thời điểm thích hợp một chút." Trần Mộng Dao trêu ghẹo nói: "Còn như vậy, tụi con ăn cẩu lương đến no luôn rồi!"

"Con bé này, cái gì mà ăn cẩu lương, con chính là do mẹ gian khổ nuôi lớn đấy!"

Tần Ngọc Liên không hiểu Trần Mộng Dao nói "cẩu lương" nghĩa là gì.

Nghe nói thế, Tiêu Thiên cùng Trần Mộng Dao đồng thời cười.

"Mẹ, để con giải thích một chút."

Tiêu Thiên cười đem "cẩu lương" giải thích ý nghĩa cho mẹ nghe, khiến bà xấu hổ.

Tần Ngọc Liên trừng mắt nhìn Trần Cường, giống như đang nói: xem, đều là lỗi của ông, hại tôi xấu hổ!

Trần Cường còn làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ xòe tay.

Nhìn bộ dạng này của ông, Tần Ngọc Liên cũng nở nụ cười.

...

Sáng sớm hôm sau, Trần Mộng Dao tỉnh dậy trong lòng Tiêu Thiên.

Khác nhau ở chỗ, cô không làm ầm ĩ, nhưng mà thời điểm này cô vẫn còn đỏ mặt thẹn thùng.

Đương nhiên, buổi tối hôm trước, trước khi ngủ cô vẫn dùng gối để ngăn cách.

Tuy rằng làm như vậy có điều tự lừa dối mình, nhưng cô sẽ cảm thấy dễ chấp nhận một chút.

"Em tỉnh rồi?"

Tiêu Thiên mở mắt, gãi gãi mũi Trần Mộng Dao.

"Vâng!"

Trần Mộng Dao gật đầu.

Hai người không nói gì, rời khỏi giường, một người gấp chăn, một người đi rửa mặt.

Ăn ý với nhau như là đôi vợ chồng kết hôn được hơn chục năm rồi.

Cảm giác này thật kì diệu, hai người không cần nói cũng hiểu lòng nhau nở nụ cười.

Rửa mặt xong, hai người ra khỏi cửa, trêи bàn đã bày sẵn bữa sáng phong phú, Trần Cường đang cầm trêи tay tờ Vân Thành nhật báo, uống sữa.

"Bố!"

Hai người đồng thanh gọi.

Trần Cường gật đầu, nói: "Dậy rồi à?"

Sau đó lại tập trung đọc báo!

Ăn xong bữa sáng, Tiêu Thiên hiếm khi không đi vùng ngoại thành, tự mình lái xe đưa cả hai đến công ty.

Đến công ty, anh nhắn tin cho Trương Thu Bạch ít thông tin, rồi ở văn phòng ngồi chơi.

Thời gian trôi nhanh, đã đến 3 giờ chiều.

Đúng lúc này, cửa phòng Tiêu Thiên vang lên, Trương Thu Bạch cầm đến hai bộ quần áo: "Anh Thiên, em đã chuẩn bị âu phục cùng quà cáp cho anh rồi!"

"Đây là hai bộ quần áo mà nhà thiết kế nổi tiếng của nước ta Triệu Nhất Tiễn thiết kế và may từng đường kim mũi chỉ."

"Để đấy đi."

Tiêu Thiên hết sức tập trung vào trò chơi, thản nhiên nói.

"Vâng, anh Thiên!"

Trương Thu Bạch đem quần áo để sang một bên.

Sau đó cung kính đứng bên cạnh Tiêu Thiên.

10 phút sau, trò chơi chấm dứt, Tiêu Thiên nói: "Nói đi, có chuyện gì?"

"Anh Thiên, trải qua hai ngày huấn luyện, trọng lượng bình quân mỗi người của họ đã lên tới 80 kg, còn riêng Đầu Trọc nặng 130 kg!"

Tiêu Thiên gật đầu: "Cậu về nói với họ, người đạt trọng lượng 150 kg sẽ được bầu làm đội trưởng, tôi sẽ truyền thụ cho họ một môn công phu."

"Vâng!"

Trương Thu Bạch gật đầu, hâm mộ không nói nên lời, được chiến thần truyền dạy công phu, đây là quá vinh quang rồi?

Nếu nói cho những người ở biên giới phía Bắc biết, chỉ sợ họ sẽ ngưỡng mộ đến phát cuồng mất?