Rể Sang Đến Nhà

Chương 328




Sau một hồi lâu quyến luyến ân ái, không chịu được mệt mỏi nữa nên Trần Mộng Dao chìm vào giấc ngủ. Tiêu Thiên nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng hôn mạnh lên trán Trần Mộng Dao, nhẹ giọng nói: “Đợi anh về nhé”.

Tiếp đó anh xuống giường, mặc quần áo rồi để lại một tờ giấy ở trêи đầu giường, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng. Lúc này đám người Trương Thu Bạch đã đợi ở dưới nhà rồi. Sau lần rời đi này, sự an toàn của cả nhà Trần Mộng Dao sẽ do Quý Thanh và thành viên đội Thiên Lang thứ hai phụ trách, còn có cả Jason và Kim Cương nên cả nhà Trần Mộng Dao được an toàn hơn hẳn.

Nhìn thấy Tiêu Thiên, đám người Trương Thu Bạch vội lên trước thi lễ: “Anh Thiên”.

Tiêu Thiên lớn bước đi lại, quét nhìn một vòng, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần, có thể nhìn thấy khao khát chiến đấu và sự không sợ hãi trong mắt họ.

“Lần này mọi người rời đi với tôi là sẽ phải đối mặt với không phải là mấy trăm hay mấy nghìn kẻ địch mà là mấy trăm nghìn, thậm chí mấy triệu kẻ địch đấy”.

“Các người sẽ phải đến một nơi tàn khốc nhất trêи thế giới, nơi có những chiếc máy nghiền thịt người và gặp những kẻ địch vô cùng đáng sợ. Các người phải dốc toàn bộ tinh thần thì mới có thể sống sót trêи chiến trường được”.

“Nếu như giờ có ai muốn rút lui thì tôi sẽ không trách người đó đâu”. Tiêu Thiên hỏi: “Có ai muốn rút lui không? Nếu như giờ không rút lui mà chạy trốn trêи chiến trường thì không cần kẻ địch ra tay, tôi sẽ ra tay chém người đó trước”.

“Thề chết đi theo”, đám người Trương Thu Bạch đều trang trọng, nói.

“Tốt”, Tiêu Thiên hài lòng gật đầu nói: “Tôi cũng thề, nếu như mọi người không may gặp nạn ở chiến trường thì người nhà của mọi người sẽ do tôi bảo vệ suốt đời”, nói xong mọi người đều quỳ xuống đất.

“Đứng lên cả đi”, Tiêu Thiên nói: “Xuất phát”.

Trong sân bay Vân Thành, một chiếc máy bay chiến đấu đã đợi lúc lâu. Mọi người đến sân bay rồi trực tiếp lên máy bay đi đến Bắc Cảnh.

Lúc này ở nhà họ Bạch ở thủ đô, Bạch Ngọc Lan giờ đã lộ rõ bụng bầu, cô nằm trêи giường quay đi quay lại mà không ngủ nổi. Trong đầu cô lúc này đều là khuôn mặt của Tiêu Thiên. Cái tên này đúng là vô tình, cô có chút oán trách. Đang lúc cô suy nghĩ ngẩn ngơ thì điện thoại ở bên cạnh rung lên khiến cô như định thần lại. Cô = cầm điện thoại lên nhìn thì đó là tin nhắn mà cái tên cô vừa yêu vừa hận gửi đến: “Chúc mừng năm mới, đợi anh quay về nhé”.

Quay về? Ý gì vậy? Từ những chữ này, dường như Bạch Ngọc Lan nghe ra được ý khác của Tiêu Thiên. Anh ấy đi đâu rồi? Lẽ nào giờ anh ấy không ở Vân Thành sao? Không ở bên cạnh Trần Mộng Dao sao? Cô nghĩ đi nghĩ lại nhưng nghĩ không thông. Trầm ngâm hồi lâu, cô không kìm nổi mà nhấc máy gọi cho Tiêu Thiên.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…”.

Điện thoại tắt máy ư? Không biết tại sao, Bạch Ngọc Lan thấy trong lòng bất an vô cùng. Cô cảm thấy Tiêu Thiên đã đến một nơi rất xa, một nơi vô cùng nguy hiểm, nếu không thì anh ấy đã không nói đến chữ đợi anh quay về.

“Phải rồi, anh nuôi và Tiêu Thiên là bạn tốt, chắc chắn sẽ biệt anh ấy ở đây. Sáng sớm ngày mai mình sẽ hỏi xem sao?”, nghĩ đến đây Bạch Ngọc Lan lại ép mình đi ngủ.

……………………

Sáng sớm hôm nay, Trần Mộng Dao tỉnh dậy từ giấc ngủ say, giấc ngủ này cô thấy ngủ ngon vô cùng.

“Chồng à”, Trần Mộng Dao giơ tay ra sờ Tiêu Thiên, nếu như trước đây cô đều sờ thấy râu của anh nhưng lần này không sờ thấy gì cả.

“Chồng ơi?”, Trần Mộng Dao mở to hai mắt thì phát hiện trêи chiếc giường lớn chỉ có một mình cô nằm ở đó, chăn bên cạnh thì lạnh băng, hình như Tiêu Thiên đã dậy rất sớm.

“Anh ấy đi đâu rồi?”, Trần Mộng Dao ngẫm nghĩ, có lẽ là bị bà Tần Ngọc Liên gọi dậy rồi. Con sâu lười biếng này cũng chỉ có Tần Ngọc Liên mới gọi được.

Nằm trêи giường, cô đột nhiên nghĩ đến gì đó rồi vội mặc váy ngủ vào đi vào nhà vệ sinh. Mấy phút sau, Trần Mộng Dao đi ra, que thử trong tay cô hiển thị hai vạch đỏ rõ ràng. Cô có thai rồi, cô đã có thai thật rồi! Trần Mộng Dao vui đến phát khóc, cô ôm miệng, toàn thân vui mừng phát điên. Cô được làm mẹ rồi, cô sắp có con rồi! Tiêu Thiên sắp được làm bố rồi!

Cô lấy lại tinh thần, tinh thần lúc này đang vui mừng quá mức. Tâm trạng của bà bầu không được quá kϊƈɦ động, nếu không sẽ dễ dàng động thai.

Từ giai đoạn chuẩn bị để mang thai, Trần Mộng Dao đã đọc rất nhiều những kinh nghiệm của bà bầu, cũng xem rất nhiều sách liên quan đến thai nhi. Mặc dù là lần đầu làm mẹ nhưng cô đã có cho mình rất nhiều kiến thức.

Cô là người có kinh nguyệt rất đều và chuẩn nhưng tháng này lại không thấy kinh đến. Ban đầu cô còn nghĩ do mình và Tiêu Thiên thân mật quá thường xuyên nên ảnh hưởng đến kinh nguyệt, nhưng giờ đã là nửa tháng rồi mà kinh không đến, cô thầm đoán trong lòng là không biết có phải mình có thai rồi không? Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn, que thử trong tay cô chính là minh chứng đúng nhất. Nỗ lực hai ba tháng rồi, cuối cùng cô cũng có thai. Cô không đợi được mà muốn báo tin vui này với Tiêu Thiên và với bố mẹ mình.

Cô ngồi ở bên giường nghĩ, nếu Tiêu Thiên biết được tin này thì chắc chắn sẽ vui lắm. Cô cúi đầu xuống, theo bản năng sờ lên bụng vẫn đang khá bằng phẳng của mình. Chẳng trách gần đây cô rất thèm ăn, người cũng thèm ngủ hơn, thân người cũng đầy đặn hơn. Cô còn tưởng là Tiêu Thiên hành cô quá nhiều nhưng ai ngờ là cô đã có thai.

Đúng lúc này, mắt cô liếc nhìn đến tờ giấy trêи đầu giường. Cô có chút tò mò, sao ở đây lại có tờ giấy? Trần Mộng Dao cầm lại nhìn thì toàn thân như đờ đẫn, tiếp đó là nước mắt rơi xuống: “Đồ xấu xa này, đồ lừa đảo này, chẳng phải đã nói với người ta là không có tâm sự gì rồi sao, chẳng phải nói là mãi mãi không rời xa người ta sao?”, nước mắt đã thấm đẫm tờ giấy, từ niềm vui ban nãy cô như rơi vào trạng thái bi thương tột cùng.

Trêи tờ giấy viết: “Vợ yêu! Thứ lỗi cho anh đi mà không nói lời nào, hiện giờ Bắc Cảnh đang nguy cấp, vì sự yên ấm của biên cương anh không thể không về đó được. Em cứ yên tâm ở nhà đợi anh, nhanh chỉ mấy tháng thôi, còn chậm thì một năm, anh nhất định sẽ quay về. Thay anh nói lời xin lỗi đến bà nội, bố mẹ và Lilith, anh không thể nói lời ra đi với họ”.

“Cốc, cốc, cốc”, lúc này có tiếng gõ cửa phòng, bên ngoài truyền vào giọng nói của Tần Ngọc Liên: “Mộng Dao, Tiêu Thiên, dậy đi còn chúc tết bà ngoại nữa”, ngày mồng một tết chúc tết người lớn là phong tục của Vân Thành.

Rất nhanh cửa phòng được đẩy ra, Trần Mộng Dao khóc ôm chặt Tần Ngọc Liên nói: “Mẹ ơi… Tiêu Thiên đi rồi”.

Tần Ngọc Liên giật mình, hỏi: “Con nói cái gì? Tiêu Thiên đi đâu được chứ?”

Trần Mộng Dao đưa tờ giấy cho bà Tần Ngọc Liên nhìn, sau khi đọc xong bà cũng như ngây người tại chỗ.

“Tên lừa đảo đó, tại sao phải lặng lẽ rời đi, sợ con sẽ không cho anh ấy đi sao?”, Trần Mộng Dao bật khóc nức nở. Tiếng khóc như thu hút đám người Trần Cường đến, nhìn Trần Mộng Dao khóc thút thít mà mọi người đều kinh ngạc.

“Mộng Dao, đang yên đang lành sao con lại khóc?”, Trần Cường bước lại hỏi với vẻ mặt lo lắng: “Tiêu Thiên đâu? Tiêu Thiên đâu rồi?”

“Hai đứa cãi nhau à?”

“Không ạ… Bọn con không cãi nhau”, Trần Mộng Dao khóc nức nở nói: “Tiêu Thiên… Tiêu Thiên đi rồi bố ạ”.

Cái gì? Đi rồi?

Trần Cường kinh ngạc hỏi: “Đi đâu?”

“Về… Về Bắc Cảnh ạ”, Trần Mộng Dao đưa tờ giấy cho Trần Cường, sau khi đọc xong ông thở dài một tiếng: “Nó sợ con lo lắng nên mới đi trong đêm như thế”.

“Cái thằng bé này cũng thật là, đi mà cũng không nói với bố mẹ một tiếng”, Trần Cường nói.

Bà Tần Ngọc Liên thì không ngừng an ủi Trần Mộng Dao: “Được rồi, đừng khóc nữa con, chồng con đi biên cương là vì nước vì dân, nó là anh hùng của nước nhà”, Trần Cường cũng nghĩ như vậy.

Trần Mộng Dao ngẩng đầu lên rồi đưa que thử cho bà Tần Ngọc Liên. Một giây sau, bà Tần Ngọc Liên hét lên một tiếng: “Mộng Dao, con… Con có thai rồi?”

Cái gì? Trần Mộng Dao có thai rồi? Lời này của bà Tần Ngọc Liên khiến mọi người đều ngây người ra. Một giây trước vẫn còn chìm trong nỗi buồn Tiêu Thiên rời đi, một giây sau mọi người đã vui mừng khôn xiết khi biết Trần Mộng Dao có thai.

“Vâng, vừa thử xong”, Trần Mộng Dao lau nước mắt nói.

“Đừng khóc nữa con”, bà Tần Ngọc Liên đỡ Trần Mộng Dao nói: “Nào, mau ngồi xuống, con vừa có thai thì không nên kϊƈɦ động quá, nếu không sẽ dễ động thai lắm”.

Tần Ngọc Liên muốn làm bà ngoại lâu lắm rồi, bây giờ cuối cùng cũng cầu được ước thấy rồi, bà vui mừng khôn xiết. Còn Trần Cường cũng vui mừng, ông sắp làm ông ngoại rồi. Ngày đầu năm mới đã có tin vui như này, tốt quá đi. Bà cụ Tần cũng rất vui, Tần Nhu và Tần Kiên cũng thế. Lilith thì đi đến bên cạnh Trần Mộng Dao rồi chỉ vào bụng cô nói: “Chị ơi, có phải trong bụng chị có baby rồi không?”

“Ừ, giờ Lilith đã là dì rồi đấy”.

“Em… Em làm dì rồi ư?”