Rể Sang Đến Nhà

Chương 218




Sau khi bình tĩnh lại thì hắn mới có cảm giác ‘cưỡi hổ khó xuống’. Dù sao thì ở trước mặt ông Khương mà mình đồng ý thì có khác nào là bất kính với ông ấy? Trong lúc Đinh Lập đang đứng ngồi không yên thì Khương Càn Khôn mở miệng nói: “Đinh Lập, còn không mau cảm ơn Tiêu tiên sinh đi?”

“Cảm ơn Tiêu tiên sinh”, Đinh Lập cầm chén rượu lên một hơi uống cạn. Những ông trùm ở bên cạnh đều nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, thầm nói lần này Đinh Lập phát tài rồi. Cơm rượu no nê hết cả, quà hiếu kính cũng tặng hết rồi, vì vậy mọi người đều rõ hơn ai hết, lúc này không dám quấy rầy Khương Càn Khôn, ai nấy đều cáo từ ra về.

“Tiêu tiên sinh, Vô Địch đang pha trà ở tầng ba, không chê thì uống trà xong hãy về”, Khương Càn Khôn nói.

Nói xong, ông quay sang nhìn Trần Mộng Dao, trêи mặt mang theo nụ cười hiền từ nói: “Tiêu phu nhân, lần đầu gặp mặt tôi có chuẩn bị cho phu nhân món quà mọn, hi vọng phu nhân thích. Lão Mục, dẫn phu nhân đi lấy quà”.

“Ông Khương, cái này…”, Trần Mộng Dao có chút ngại, nói.

“Chút lòng thành thôi, mong Tiêu phu nhân đừng chê cười”, Khương Càn Khôn nói.

Thấy Tiêu Thiên gật đầu, Trần Mộng Dao nói: “Vậy thì cảm ơn ông”.

“Tiêu phu nhân, mời đi bên này”, Mục Thôi cung kính khom người, nói.

Đi đến tầng ba, Triệu Vô Địch khụy gối ngồi trêи đất đang đun nước, hắn đặt kiếm dài ngang trêи hai chân. Tiêu Thiên không khách khí mà ngồi ở đối diện Triệu Vô Địch. Triệu Vô Địch dường như không nhìn thấy Tiêu Thiên mà chỉ chuyên tâm rửa lá trà, pha trà, động tác vô cùng thành thục.

Còn Khương Càn Khôn ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt đều là sự yêu mến ngưỡng mộ. Nhìn Tiêu Thiên mà ông như nhìn thấy mình của hai mươi năm trước, tự tin, bá đạo và mưu trí. Nhưng khác với Tiêu Thiên, ông là người đơn độc không có ai giúp đỡ.

“Tôi rất hiếu kỳ, cậu không lo tôi sẽ làm hại đến cô ấy sao?”, Khương Càn Khôn cười khì khì nhìn Tiêu Thiên nói.

“Ông sẽ không làm thế và cũng không dám”, Tiêu Thiên nói với vẻ mặt bình tĩnh. Huống hồ, Khương Càn Khôn còn cần đến mình giúp đỡ nên ông ta sẽ không làm hại đến Trần Mộng Dao.

Khương Càn Khôn trầm ngâm, lắc đầu rồi bật cười, nói: “Nói thật thì tôi có chút đố kỵ với cậu”.

Tiêu Thiên không nói gì, sau đó Triệu Vô Địch ngồi ở đối diện với anh rót đầy cho anh một cốc trà, nói: “Mời”.

Tiêu Thiên gật đầu rồi mũi ngửi một chút hương thơm của trà, trà đặc nhưng không ngán. Anh khẽ nhấp một ngụm, nhiệt độ vừa đủ, anh hít một hơi rồi khẽ nuốt. Ba giây sau, trong dạ dày cảm thấy ấm áp, vô cùng dễ chịu.

“Trà ngon”, Tiêu Thiên không khỏi tán thưởng.

Triệu Vô Địch không vui không buồn, thản nhiên nói: “Trình Vạn Lí chết rồi, thế giới ngầm tỉnh Tô đã loạn hết lên rồi, gia tộc phía sau gã sẽ không để đó mà không quản đâu”.

“Không chỉ là chúng tôi mà hiện giờ bọn họ cũng để ý đến anh. Không bao lâu nữa sẽ có người xuống phía nam, anh…Anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Tiêu Thiên đặt chén trà xuống, nói: “Anh đang nhắc nhở tôi sao?” Chỉ dựa vào đám người ở phía bắc kia thì đều không đáng nói. Hiện giờ thực lực của anh đã khôi phục lại rồi, không bao lâu nữa anh có thể đứng ở đỉnh cao trong thiên hạ, lúc đó bất cứ âm mưu nào cũng không đáng để ý nữa.

“Cậu không cần chúng tôi nhắc nhở sao?”, Khương Càn Khôn lắc đầu nói: “Tỉnh Tô hiện giờ đã loạn rồi, tiếp đó tỉnh Quảng chắc chắn cũng sẽ loạn, tôi…Tôi muốn nhờ cậu một chuyện”. Đi vòng một vòng lớn, cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính rồi.

“Tại sao tôi phải giúp ông”, Tiêu Thiên cười lắc đầu hỏi, bởi anh và Khương Càn Khôn vốn đã không chung đường và cũng không có giao thiệp nào. Ông ta nhờ mình thì có chuyện gì là hay ho chứ?

Khương Càn Khôn dường như sớm đã đoán được Tiêu Thiên sẽ nói như vậy nên không giận gì mà cầm chén trà lên nói: “Bất luận thế nào tôi vẫn phải nhờ đến cậu. Cả đời Khương Càn Khôn tôi hiếu thắng chưa từng nhờ vả ai bao giờ, nhưng lần này tôi muốn nhờ cậu, bất luận cậu có muốn giúp hay không thì tôi vẫn phải nói”.

“Tiêu tiên sinh, nếu như có thể thì xin cậu hãy bảo toàn tính mạng cho Vô Địch”, ông ta cầm chén trà lên với vẻ mặt bi ai. Còn Triệu Vô Địch lúc này lộ ra vẻ chấn động, vừa định mở miệng thì bị Khương Càn Khôn trừng mắt một cái.

“Tôi già rồi, chết không có gì đáng tiếc nhưng Vô Địch…Vẫn còn trẻ”. Ông ta và Triệu Vô Địch vừa là thầy trò vừa là bạn nhưng nhiều hơn là tình cảm cha con nữa. Triệu Vô Địch còn trẻ, cuộc đời vẫn còn nhiều thứ để hưởng thụ, không đáng phải chết như mình.

“Ông Khương, ông sẽ không chết đâu, tôi cũng sẽ không chết”, Triệu Vô Địch tay nắm chặt kiếm dài, khí thế tăng lên khắp người, sát ý bừng bừng, nói: “Nếu như bọn chúng dám đến gây sự thì tôi gặp kẻ nào giết kẻ đó, giết đến khi bọn chúng sợ rụt vòi và không kẻ nào dám đến thì thôi”. Triệu Vô Địch là người phá được xích sắt thứ hai nên hắn có tư cách nói thế.

“Hồ đồ”, Khương Càn Khôn trách mắng mà không niệm tình chút nào: “Sức người cũng có lúc cạn, cậu có lợi hại đến mấy thì có tránh được đạn không? Có đánh được một lúc hàng nghìn hàng vạn người không?”

Lúc này Triệu Vô Địch không nói gì, trêи mặt có chút ủ rũ, trừ khi hắn phá vỡ được xích sắt thứ ba mới có thể tránh được đạn bắn. Nhưng hắn mất mười mấy năm mới phá vỡ được xích sắt thứ hai, sau đó cơ thể càng ngày càng chắc chắn và sức lực mạnh hơn. Có lẽ cho hắn mười mấy năm nữa, biết đâu hắn cũng tiếp xúc được với xích sắt thứ ba.

“Đến lúc đó chỉ cần hắn vào Vân Thành thì không cần lo lắng đến tính mạng nữa”, trầm ngâm một lúc, Tiêu Thiên nói ra một câu.

Nghe thấy vậy, Khương Càn Khôn kϊƈɦ động hai tay run rẩy rồi nói: “Cảm ơn cậu”, ông uống cạn trà trong cốc, Tiêu Thiên khẽ gõ tay trêи mặt bàn, sau đó đứng lên rời đi.

“Chú à”, thấy Tiêu Thiên, Trần Mộng Dao vui mừng bước lại. Trong tay cô ôm chú chó con Shiba vẫn chưa mở mắt. Chú chó này lông xù và bụ bẫm, thậm chí còn chưa mọc răng. Trần Mộng Dao vẫn luôn muốn nuôi thú cưng, trước đây do điều kiện gia đình không cho phép, giờ thì lại bận quá. Hôm nay Khương Càn Khôn tặng cô một chú chó Shiba, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện nhỏ bé của cô.

“Đáng yêu chứ?”

Trần Mộng Dao quay đầu nhìn về phía Khương Càn Khôn, nói: “Cảm ơn ông, tôi rất thích”.

“Phu nhân thích là tốt rồi”, Khương Càn Khôn khôi phục lại tinh thần, cười nói: “Tôi cũng không biết con gái thích gì, sau này nếu những lúc Tiêu Thiên không có bên cạnh thì chú chó này sẽ giúp cô bớt buồn”.

“Vâng”, Trần Mộng Dao vô cùng hưng phấn, kéo tay Tiêu Thiên nói: “Chú à, lát nữa chúng ta đi đến cửa hàng thú cưng mua bình sữa cho bé này, mua cho bé cái giỏ, mua…”. Tiêu Thiên mỉm cười, trong lòng thầm mắng tên Khương Càn Khôn này đúng là lão hồ ly, biết là mình không dễ mua chuộc nên chuyển sang lấy lòng vợ mình.

“Phu nhân đặt tên cho nó chưa?”, Khương Càn Khôn hỏi.

“Vẫn chưa ạ”, Trần Mộng Dao ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay là gọi nó là Nguyên Bảo”.

“Tên này hay đó, nghe rất hạnh phúc”, Tiêu Thiên vuốt tóc cô, nói. Còn Trần Mộng Dao lúc này rất muốn đi mua đồ dùng cho Nguyên Bảo nhưng lại ngại nói ra. Khương Càn Khôn sao có thể không nhìn ra tâm tư của cô, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, hai người còn phải về Vân Thành, tôi không tiễn nữa, đi đường cẩn thận nha”.

“Vâng, xin ông dừng bước, có thời gian đến Vân Thành chơi, chúng tôi nhất định sẽ tiếp đón thịnh soạn”, nhìn bóng hình hai người rời đi, Khương Càn Khôn mỉm cười. Cũng chỉ có người như Tiêu Thiên mới có thể bảo vệ cô gái lương thiện thuần khiết như Trần Mộng Dao. Còn lúc này Triệu Vô Địch không nói gì, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Điều chỉnh lại cảm xúc, sắc mặt Khương Càn Khôn trầm xuống, quay đầu nhìn Triệu Vô Địch nói: “Cậu có thể đi cùng tôi đoạn đường cuối cùng, mọi việc nhất định phải suy xét kỹ, không được lỗ mãng, không được làm theo ý mình, nhất định phải đến Vân Thành, chỉ có ở đó mới có thể bảo toàn được tính mạng”.

“Sau đó, rửa tay gác kiếm, kết hôn sinh con rồi sống cuộc sống của người bình thường”.

“Nhưng…”.

Triệu Vô Địch định nói gì nhưng Khương Càn Khôn đã cắt lời nói: “Từ lúc nào cậu lại yếu đuối như vậy, không giống Triệu Vô Địch mà tôi biết”.

“Chỉ có sống thì mới có hi vọng”, Khương Càn Khôn đi đến bên cạnh hắn, nói với giọng gần như cầu xin: “Đồng ý với tôi, phải sống thật tốt, sống cả phần của tôi nữa, sống cuộc sống bình thường thôi”. Con người sống ở giang hồ thì không thể làm theo ý mình được. Khi Khương Càn Khôn muốn lui về thì mới phát hiện mình đã dấn vào sâu quá rồi, không thể quay lại được nữa. Triệu Vô Địch nắm chặt tay đến mức tái nhợt, hồi lâu mới gật đầu một cách khó khăn.

“Được, tôi…Tôi đồng ý”.

………………

Sau khi tan tiệc, Đinh Lập không về mà cứ đợi ở cổng trung tâm dưỡng sinh. Tiêu Thiên vừa đi ra thì hắn vội lên trước, nói: “Tiêu tiên sinh, Tiêu phu nhân”, Đinh Lập cung kính gọi.

“Sao anh lại ở đây?”, Tiêu Thiên nhau mày hỏi.

Đinh Lập có chút sợ hãi cũng có chút bối rối. Tiêu Thiên cho hắn hai địa bàn, vui thì có vui nhưng hắn thấy lòng mình hoảng loạn. Hơn nữa lòng muốn nhưng thấy bất lực, như vậy thì hắn cũng không quản được hết. Đặc biệt là lần này, hành động của Khương Càn Khôn đúng là kỳ quái. Dường như là tuổi già rồi nên đang bàn giao công việc…

“Nếu không nói gì thì tôi đi đây”, Tiêu Thiên không để ý đến hắn mà kéo tay Trần Mộng Dao định lên xe.

“Đừng…Đừng đi, Tiêu tiên sinh”, Đinh Lập cắn răng rồi lên trước nói: “Tôi muốn nhờ anh chỉ đường cho tôi là tiếp theo tôi nên làm gì?”

Tiêu Thiên thấy có chút hứng thú nhìn Đinh Lập một cái, nhìn ra điều gì từ chuyện này rồi sao? Không tồi đâu, tầm quan sát đại cục cũng được đấy, hơn nữa làm việc có nguyên tắc đó.

“Trong hai ngày hãy xử lý hết toàn bộ sản nghiệp của anh, dẫn người của anh đến Vân Thành, Đầu Trọc sẽ sắp xếp cho các người”, nói xong Tiêu Thiên ngồi lên xe rồi trực tiếp rời đi.

Nhìn xe ô tô rời đi, Đinh Lập thấy tim đập nhanh, quả nhiên như vậy, thật sự có chuyện lớn sắp xảy ra rồi. Hắn vội dẫn người của mình quay về rồi dùng cách nhanh nhất bán sạch sẽ toàn bộ sản nghiệp của mình, phân tán thuộc hạ của mình chỉ dẫn mấy người trung thành đến Vân Thành. Hắn liên lạc với Đầu Trọc, Đầu Trọc trực tiếp dẫn hắn đến khu ổ chuột Bắc Giao.

“Nhiệm vụ của các người rất đơn giản, đó là giữ gìn trật tự ở đây”.

Đầu Trọc nói: “Ở đây sắp giải phóng mặt bằng, chắc chắn sẽ có rất nhiều thành phần đến gây sự. Nếu như bọn chúng bắt nạt dân chúng thì hãy ra tay dạy dỗ, xử lý cho chúng nể phục”.

“Nhưng phải nhớ, đối xử với dân chúng thì phải như đối với người thân, phải niềm nở với họ, lấy đức thu phục lòng người, không có việc gì thì giúp đỡ các bà lão qua đường, nhớ chưa?”

Đinh Lập lúc này như hóa đá luôn. Khu ổ chuột Bắc Giao là nơi cằn cỗi ở Vân Thành, bảo Đinh Lập trấn giữ ở đây là thử thách với hắn, cũng là cách tốt nhất để hắn chứng minh bản thân. Đinh Lập không ngốc mà ngược lại rất thông minh. Chỉ có điều hắn đang thấy khó chấp nhận một sự thật. Đó là đám người giết người như giết gà này, không ngờ lại nói với hắn là phải kính già yêu trẻ, rồi gì mà lấy đức thu phục lòng người.

“Nghe rõ chưa?”, Đầu Trọc có chút không nhẫn nại được. Nếu không phải không đủ người thì gã căn bản không vui khi đám người Đinh Lập đến. Đám gà rù yếu ớt này không đáng để gã đánh.

“Vâng, tôi hiểu rồi”, đường là mình chọn, kể cả có phải quỳ cũng phải đi cho hết. Đinh Lập nuốt nỗi ủy khuất vào trong, ngoan ngoãn gật đầu như cô vợ nhỏ chịu tủi thân.

Sau khi Đầu Trọc rời đi, Đinh Lập dẫn mấy tâm phúc bắt đầu giám sát ở khu dân nghèo này. Mặc dù nơi này bẩn thỉu hỗn loạn nhưng cũng không phải không có lưu manh đến gây sự. Đi một vòng tầm một tiếng không có gì xảy ra, như vậy thì nhẹ nhàng quá chăng?

“Đại ca, rốt cuộc chúng ta đang lăn lộn trong xã hội hay làm bảo vệ vậy?”

“Đúng thế, cái nơi rách nát này, khắp nơi đều là phân chó rác rưởi, buồn nôn chết đi được”.

“Coi chúng ta là chó canh nhà à? Người ở đây thì nghèo rớt, khéo còn không có được chút dầu nhớt”, mấy người đều thấy bất mãn và cũng không phục. Bọn họ xưng vương xưng bá ở địa bàn của mình thật tốt, bỗng dưng chạy đến Vân Thành chịu thiệt thế này? Đinh Lập cũng bất mãn nhưng cứ ở đây mấy ngày xem sao. Đang định trấn an thuộc hạ thì lúc này một chú em bò lăn lại nói: “Đại ca…Xảy ra chuyện lớn rồi…”.

Đinh Lập sắc mặt biến đổi, nói: “Xảy ra chuyện gì?”