Rể Sang Đến Nhà

Chương 207




“Mày nói gì cơ? Trình Tuấn chết rồi?”

Hai mắt Trình Vạn Lí trợn to như sắp nứt ra.

Gã thật sự không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Rắn Độc và Hổ Gầy cũng vô cùng kinh ngạc.

Không phải vừa rồi nói Tiêu Thiên đã cử người đưa bọn họ trở về hả? Sao lại chết được?

Vậy còn Sói Đói thì sao?

Hai gã liếc nhin nhau, cả hai thấy được vẻ khϊế͙p͙ sợ trong mắt nhau.

Các thớ thịt trêи mặt Trình Vạn Lí co lại, một vệt máu tươi chảy ra từ răng gã, hai mắt gã đỏ rực như máu.

Chiếc điện thoại bị gã bóp nát thành mảnh vụn.

“Quay về Thiên Thành!”

Giọng nói của Trình Vạn Lí vô cùng lạnh lùng, ai nghe qua cũng phát hiện lời nói của gã ẩn chứa sự đau đớn xen lẫn sát khí: "Sói Đói...cũng chết rồi!"

Cái gì?

Rắn Độc và Hổ Gầy lập tức ngẩn ra.

Chuyện này...làm sao có thể chứ?

Ngoài Triệu Vô Địch ra thì còn ai khả năng giết chết Sói Đói chứ?

Bọn họ không biết hiện giờ cũng có một người đang kinh ngạc không kém, đó là Khương Càn Khôn.

Khoảng thời gian ẩn nấp ở Vân Thành có thể nói chuỗi ngày thư thái nhất trong hơn 20 năm qua của ông ta.

Không có ám sát, không có đấu đá lục đục, khắp nơi ở Vân Thành đều phát triển phồn vinh.

Thậm chí còn không nhìn thấy một hoạt động phi pháp nào, điều này khiến Khương Càn Khôn cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Thậm chí sau này già rồi ông ta còn muốn đến Vân Thành an dưỡng tuổi già, có lẽ đây cũng là một lựa chọn tốt.

Nhưng rồi suy nghĩ này đã tan thành mây khói khi Tiêu Thiên giết Trình Tuấn và Sói Đói.

Vốn dĩ ông ta muốn trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, nhưng ông ta không ngờ Tiêu Thiên lại dám trực tiếp làm thịt hổ con, hoàn toàn không sợ sẽ chọc giận Trình Vạn Lí.

Tiêu Thiên là một người lỗ mãng sao?

Đương nhiên không phải, cậu ta là một đối thủ cực kỳ đáng sợ.

Trong buổi uống trà hôm đó, Khương Càn Khôn đã nhìn ra được.

Điều này chứng tỏ Tiêu Thiên không hề e ngại Trình Vạn Lí, hoặc nói thẳng ra là cậu ta xem thường gã, đứng trước sức mạnh vô cùng lớn thì mọi thứ đều yếu ớt.

Rốt cuộc cậu ta tự tin lẫn kiêu ngạo nhường nào về thực lực của bản thân thế?

Nếu như Tiêu Thiên thắng thì địa vị của ông ta càng bị lung lay, vẻ kiêng kị trêи mặt Khương Càn Khôn càng hiện rõ hơn.

Triệu Vô Địch vẫn đang lau thanh kiếm trong tay.

Thanh kiếm này đã theo hắn rất nhiều năm, cũng được hắn lau chùi vô cùng sạch sẽ.

Thân kiếm phản chiếu lại gương mặt hắn, trước kia dù thế nào chăng nữa thì hắn vẫn luôn vô cùng tự tin, nhưng lúc này hắn đột nhiên cảm thấy bản thân không được tự tin lắm.

Năm nay hắn chưa tới 34 tuổi, đúng là thời điểm ở trạng thái đỉnh cao nhất, so sánh với mấy năm trước thì hiện giờ hắn đã mơ hồ chạm đến được lớp xiềng xích thứ hai rồi.

Với thực lực hiện giờ, nếu vẫn còn ở nơi trước kia hắn ra sức cống hiến, thì cũng phải thuộc top 10 hạng đầu rồi, nhưng hiện giờ hắn vẫn nhìn không thấu được Tiêu Thiên!

Hiện giờ Sói Đói đã chết, chắc chắn Rắn Độc và Hổ Gầy cũng không phải là đối thủ của cậu ta.

Nhưng mà ba gã đó không phải là thứ khiến người ta sợ hãi nhà họ Trình, mà thứ đáng sợ thực sự chính là thế lực phía sau bọn họ.

Cắt đứt con đường tiền tài của người khác thì khác gì giết chết cha mẹ người ta.

Tiêu Thiên không có thế lực chống đỡ, sợ rằng cậu ta có chạy trời cũng không khỏi nắng!

Hắn không khỏi thở dài trong lòng, đáng tiếc hắn không thể đánh được một trận với cậu ta.

Ban đêm ở Thiên Thành rất yên tĩnh, nhưng đêm xuống cũng là thời điểm náo nhiệt nhất của thế giới ngầm ở đây.

Tất cả mọi người đều chấn động vì tin tức Trình Tuấn đã chết.

Rốt cuộc ai đã giết đứa con trai độc đinh của nhà họ Trình?

Là ai đã giết chết Sói Đói!

Đúng lúc nhà họ Trình đang lên như diều gặp gió, san phẳng mọi chông gai trêи đường đi, thì đứa con trai độc đinh lẫn chiến tướng số một của gã lại chết một cách thảm thương, ai nấy đều vô cùng bàng hoàng.

Lần này thì xong rồi, bão tố lại đến rồi!

Nhưng mà đám Đinh Lập và Lưu Phong lại vô cùng kϊƈɦ động, Tiêu Thiên ra tay thật sự ác độc....!

Nhưng mà bọn họ cũng hiểu rõ tính cách Tiêu Thiên, chắc chắn cái tên Trình Tuấn chán cơm thèm đất này đã chạy đến Vân Thành trêu chọc Tiêu Thiên rồi.

Con trai cưng và chiến tướng tâm phúc của mình đã chết, chắc hẳn Trình Vạn Lí phải điên cuồng lắm đây, nhất định gã sẽ đi tìm Tiêu Thiên tính sổ.

Nếu như bọn họ tới đây, Tiêu Thiên nhất định sẽ dạy cho bọn họ một trận!



Một giờ sáng, Trình Vạn Lí đã về đến nhà họ Trình.

Cả nhà họ Trình bị bao phủ bởi màu trắng, tiếng khóc liên miên không dứt.

Có hai thi thể nằm trêи mặt đất phòng khách nhà họ Trình, đó chính là Trình Tuấn và Sói Đói.

Nhìn thấy hai thi thể biến dạng đến nỗi không rõ hình hài, đám đàn bà con gái trong nhà họ Trình khóc lóc thảm thiết.

“Lão gia, ông về rồi!”

Quản gia hô lên một tiếng, cả người Trình Vạn Lí bừng bừng sát khí dẫn theo Rắn Độc và Hổ Gầy bước nhanh tới.

“Lão gia, cuối cùng ông cũng về rồi!”

“Thiếu gia, cậu ấy…”

Đám phụ nữ khóc tới rung trời, khoảnh khắc Trình Vạn Lí nhìn thấy Trình Tuấn, gã tức đến xông máu não, suýt nữa thì bất tỉnh.

Sắc mặt gã nháy mắt trắng bệch, tim gã giống như bị con dao sắc cứa vào!

"Con trai ta, con trai ta... Con mau đứng lên đi, bố sắp quét sạch được tỉnh Quảng rồi".

Giờ phút này gã đâu còn là vua thế giới ngầm gì đó nữa, gã chỉ là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thôi.

Trình Tuấn nằm trêи mặt đất, cơ thể hắn ta đã lạnh lẽo cứng đờ.

Đôi tay hắn ta bị bẻ gãy vặn vẹo, thậm chí xương trắng còn đâm thủng da thịt lộ ra bên ngoài, vẻ mặt hắn méo mó, chết không nhắm mắt.

Quan trọng nhất là lồng ngực của hắn bị lún xuống một khoảng, đây mới là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của hắn.

Sói Đói ở bên cảnh thì còn thảm hơn, gã ta biến dạng đến nỗi gần như không nhìn ra hình người, xương cốt toàn thân đều nát bét, điều giống nhau duy nhất chính là hai bọn họ đều mở to hai mắt, trêи mặt tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

“Anh Sói!”

Hai mắt Rắn Độc lập tức đỏ lên, tuy ba người bọn họ không phải anh em ruột thịt, nhưng tình cảm còn thân hơn hẳn anh em trong nhà.

"Hừ... Tiêu Thiên, tao sẽ chiết chết mày!"

Cả người Hổ Gầy cũng run rẩy, gã ta không có con cái nên vô cùng yêu thương Trình Tuấn, nhưng bây giờ đứa cháu mà gã thích nhất lại chết thảm trước mặt, gã...nhất định phải bắt được tên hung thủ đó, móc trái tim của nó ra, trước khi nó chết sẽ ăn tươi nuốt sống từng miếng một.

“Lũ đưa thiếu gia về đâu rồi?”

Trình Vạn Lí quay đầu lại, mặt gã lạnh lùng nhìn quản gia!

Quản gia sợ tới mức run cầm cập: "Đi... đi rồi...ạ"

Người nhà họ Trình bị dọa sợ tới mức ai nấy đều quỳ rạp xuống mặt đất, bọn họ biết bây giờ lão gia nhà mình đang vô cùng phẫn nộ.

“Đại ca, em đi báo thù cho Tiểu Tuấn!”

Hổ Gầy thở hổn hển, hai mắt gã đỏ au, gã nói một cách đầy sát khí: "Giờ em lập tức dẫn người đánh tới Vân Thành, giết hết chúng nó!"

Rắn Độc cũng giận dữ hét lên: "Đại ca còn do dự gì nữa, em muốn giết sạch cái lũ khốn kiếp đấy, bắt bọn nó nợ máu phải trả bằng máu".

Trình Vạn Lí không nói gì, gã lạnh lùng ngồi xổm xuống đưa tay vuốt mặt Trình Tuấn, nhưng ánh mắt thằng bé vẫn mở trừng trừng như cũ.

Gã biết rõ là vì thằng bé chết không nhắm mắt.

“Con trai, bố biết con chết oan, con yên tâm, bố sẽ bắt toàn bộ thế giới ngầm ở Vân Thành chôn cùng con! Để cho bọn nó phải làm trâu làm ngựa cho con dưới suối vàng!"

“Người anh em, khi sống là anh em thì cả đời vẫn anh em, tao sẽ dùng máu của bọn nó để tế mày.”

Gã đứng lên, gương mặt không buồn cũng không vui, nhưng mọi người đều biết trong lòng gã đau khổ tới nhường nào.

“Chuẩn bị tang lễ cho Trình Tuấn và Sói Đói!”

“Địa điểm tổ chức tang lễ là Vân Thành, tao muốn dùng máu của tất cả nhưng đứa trong thế giới ngầm ở Vân Thành để tế con trai và người anh em của tao!”

"Nợ máu trả bằng máu!"

Rắn Độc thét ra tiếng gầm giận dữ, sau đó tất cả mọi người nhà họ Trình cùng nhau gào lên.

Tin tức Trình Vạn Lí muốn đến Vân Thành tổ chức tang lễ cho con trai và người anh em của mình đã nhanh chóng truyền ra.

Trình Vạn Lí còn nói muốn dùng máu của toàn bộ người trong thế giới ngầm Vân Thành tế con trai và anh em của gã.

Tất cả mọi người lập tức thần hồn nát thần tính, ai nấy đều nhìn thấy hình ảnh đầu người lăn long lóc, máu chảy thành sông.

Còn đám Đinh Lập sau khi nghe thấy tin tức này thì vô cùng phấn khích.

Hắn không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.

Nếu trời đã định sẵn phải chết, thì nhất định không thể thoát được!

Bọn chúng hoàn toàn không biết điều chúng sắp phải đối mặt sẽ như thế nào.

"Đi, bây giờ chúng ta lập tức đi tới Vân Thành!", Đinh Lập sắp đứng ngồi không yên rồi!

Lưu Phong vô cùng sợ hãi: "Đinh đại ca, anh điên rồi à?"

"Tôi không điên!"

Đinh Lập cười: "Tôi muốn thấy Trình Vạn Lí toi đời như thế nào, sau đó cho dù Tiêu Thiên có xử lý tôi ra sao, tôi cũng chịu hết!"



Trời vừa tờ mờ sáng đội ngũ đưa ma đã gióng trống khua chiêng xuất phát từ nhà họ Trình ở Thiên Thành tới Vân Thành.

Hơn chục chiếc xe bật đèn pha dán hoa trắng, bầu không khí áp lực khiến cho người ta không thở nổi.

Trình Vạn Lí bá đạo như vậy đấy, gã muốn nói với tất cả mọi người rằng, Trình Vạn Lí đã đến rồi đây.

Bọn bây hãy rửa cổ sạch sẽ chờ ông mày!

Đám người trong thế giới ngầm Vân Thành rất bình tĩnh với chuyện này, cũng không vì lý do gì cả, chỉ vì người phụ trách an ninh của Vân Thành, Châu Khải vô cùng bình tĩnh.

Hắn…đã từng làm việc cho Bộ giao thông vận tải Bắc Kinh, cũng từng đứng đầu một đội.

Hắn hiểu rất rõ người đó, Trình Vạn Lí là cái thá gì chứ?

Nếu không phải người đó nói không muốn hắn nhúng tay vào, thì hắn đã cho cả đám bay màu trong phút chốc rồi!

Còn về người sau lưng Trình Vạn Lí, Châu Khải nghĩ tới cũng chỉ cảm thấy buồn cười, buồn cười vì bọn họ còn không biết bản thân rốt cuộc đã chọc phải thế lực như thế nào.

Vừa rồi Triệu Phàm có gọi điện thoại tới hỏi thăm, nhưng Châu Khải chỉ nói một câu: không sao cả, bọn chúng không làm lên cơm cháo gì đâu!

Phải nhớ kỹ một câu, tuyệt đối không được đối đầu với dân máu mặt công khai, vì ở trước mặt họ, cái đám thế giới ngầm chẳng là cái thá gì.

Còn bên này Tiêu Thiên vẫn đang nhàn nhã uống trà chơi trò chơi, anh căn bản chẳng thèm để ý tới chuyện này.

Thật lòng mà nói anh cảm thấy mấy loại đấu đá trong thế giới ngầm này vô cùng nhàm chán và tẻ nhạt.

Tầm này cứ ở công ty với vợ không phải sướиɠ hơn sao?

Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Trần Mộng Dao, cảm giác này thật sự vô cùng tuyệt!

Trần Mộng Dao đang phê duyệt tài liệu, cô cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Thiên nên gương mặt đỏ bừng.

Cái người này từ sau đêm tắm ở suối nước nóng, ánh mắt khi nhìn mình luôn mang theo tính xâm lược.

Nhưng trong lòng cô cũng hơi ngây ngất.

Loại cảm giác này thật sự khiến cho người ta cảm thấy lúng túng, thế nhưng anh ấy vẫn cứ nhìn chằm chằm cô, cũng đâu có chuyện gì đâu.

“Chú…chú có thể đừng nhìn chằm chằm vào cháu như thế được không?

Mặt Trần Mộng Dao đỏ lên: “Chú…chú cứ như vậy thì cháu đâu còn tâm trí đâu làm việc nữa.”

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, lòng Tiêu Thiên lập tức nóng lên.

Anh cảm thấy gần đây khả năng tự chủ của mình ngày càng kém, không nhịn được đã muốn đi tới ôm hôn, sờ soạng một cái rồi.

“Vậy em hôn anh một cái, anh sẽ lập tức ra ngoài”.

Hai tay Tiêu Thiên chống lên bàn làm việc, anh cúi sát mặt lại.

“Chú…chú bắt nạt cháu!”

Trái tim Trần Mộng Dao đập dồn dập.

“Hôn nhanh nào, không anh lại muốn đổi thành hôn môi đấy”.

Cái gì?

Trần Mộng Dao nghe thấy thế thì hoảng sợ, cô vội vàng hôn lên mặt anh một cái, sau đó giả bộ bình tĩnh nói: "Được rồi, chú đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy cháu làm việc nữa!"

"Được rồi, đi liền!"

Tiêu Thiên vui vẻ rời đi.

Vừa đi ra khỏi văn phòng thì điện thoại anh đã vang lên, là Đầu Trọc gọi tới.

“Anh Thiên…bọn họ đã đến, em ngứa tay ngứa chân lắm rồi!"

Đầu Trọc còn tưởng rằng hôm qua bọn nó sẽ tới, nhưng không ngờ cái đám gan hùm này hôm nay mới đến!

Bầy sói con của gã đang gào thét không thôi.

“Đi tới chỗ lần trước chờ đi”.

Tiêu Thiên nói: "Sáng sớm đã đưa ma, đúng là xui xẻo!"

"Vâng, anh Thiên!"

Đầu Trọc hưng phấn nói rồi lập tức cúp điện thoại.

"Khương Càn Khôn à Khương Càn Khôn, ông trốn chui lủi lâu vậy rồi, giờ có phải nên thò đầu ra rồi không?"



Lần này tới Vân Thành, Trình Vạn Lí dẫn theo hơn bốn trăm người, tất cả bọn họ đều là đàn em ưu tú của gã.

Tất nhiên không cần phải nói tới Rắn Độc và Hổ Gầy, nhưng hầu hết rất ít ai biết bản thân Trình Vạn Lí cũng là một cao thủ.

Nếu không sao đám người bọn họ lại cúi đầu trước gã.

Nhưng mà hầu như gã toàn đứng sau chỉ đạo, rất ít khi ra tay.

Nhưng hôm nay gã quyết định đại khai sát giới, chỉ có dùng máu tươi mới có thể dập tắt sát khí trong lòng gã!

Trình Vạn Lí thấy sắp tới Vân Thành thì trong mắt tràn ngập sát khí.

“Con trai…bố nhất định sẽ báo thù cho con!"

“Két…”

Một tiếng phanh gấp, những chiếc xe phía trước đột nhiên dừng lại, xe đằng sau không kịp tránh nên đã va thẳng vào.

Hơn chục chiếc xe trực tiếp va chạm với nhau.

Xe tang bị kẹt ở giữa nên càng ảnh hưởng nghiêm trọng.

Quan tài bằng băng trêи xe lập tức bị lật nghiêng, Trình Tuấn và Sói Đói nằm bên trong bị quăng thẳng ra khỏi quan tài.

Rắn Độc và Hổ Gầy kéo kính xe xuống rồi gào to: "Con mẹ mày, sao lại phanh xe gấp hả!"

Cái đám chết tiệt, trong thời điểm thế này còn xảy ra sai sót.

Gã chửi bới rồi nâng thi thể của hai người lên, đặt lại vào trong quan tài băng, sau đó gã nhảy xuống xe đi xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Gã thấy phía trước cách đó không xa có hơn mười chiếc xe Mercedes dàn hàng trêи đường, trực tiếp chắn đường đi của bọn họ.

Ánh mắt Rắn Độc lạnh lẽo!

“Đại ca, là đám người ở Vân Thành!”