Rể Sang Đến Nhà

Chương 186




"Nếu không phải là kẻ thù, vậy chúng ta vẫn có thời gian để chuẩn bị."

Khương Càn Khôn rùng mình: "Thằng điên kia có vẻ đã thèm muốn chúng ta từ lâu rồi."

Triệu Vô Địch bĩu môi rồi khinh thường nói: "Bọn nó không dám bước chân vào tỉnh Quảng đâu!"

"Con người thường sẽ bị hận thù làm cho mù quáng. Ba năm trước cậu giết chết anh em của gã, nếu không phải người đó và tên đứng sau gã đánh cuộc một phen, thì giờ gã đuổi giết tới đây rồi đấy".

Khương Càn Khôn thở dài một hơi: "Nhưng bây giờ thế cục đã thay đổi!"

"Ý ông là Tiêu Thiên đã giải quyết được mớ bòng bong đó?"

Khương Càn Khôn gật đầu nhưng không nói gì!

Chỉ là trận đấu đá bừa bãi của lớp trẻ cũng đã khiến việc kinh doanh hơn hai mươi năm của ông ta ở tỉnh Quảng bị rối loạn rồi!

Nhưng cũng không thể tránh khỏi việc này. Tre già măng mọc chính là đạo lý không thể thay đổi được.

Điều khiến ông ta lo lắng nhất là việc Tiêu Thiên chính là kẻ ra tay, nhưng hiện giờ xem ra không phải cậu ta!

Áp lực trong lòng Khương Càn Khôn thoáng giảm bớt đôi chút.

Nhưng một núi không thể có hai hổ, kẻ thù luôn chờ trực như hổ vồ mồi thì làm sao có thể ngủ ngon được.

Đến lúc đó chắc chắn sẽ máu chảy thành sông.

Khương Càn Khôn nhìn Triệu Vô Địch.

Hai người quen biết nhau đã nhiều năm, giao tình quá sâu, cậu chết thì ta cũng bị tổn hại.

Thật ra trong lòng ông ta cảm thấy mắc nợ Triệu Vô Địch, nếu năm đó hắn không đi khỏi chỗ kia, thì có lẽ hiện giờ hắn đã có thể làm chủ được cuộc sống của mình, cũng không phải trở thành công cụ giết người trong tay người khác nữa?

Ông ta từng hỏi Triệu Vô Địch rẳng sau này có hối hận không, nhưng hắn chỉ lắc đầu không nói lời nào.

"Nếu đã đã như thế, vậy thì... gậy ông đập lưng ông thôi!"

Khương Càn Khôn thản nhiên nói.

...

Tiêu Thiên đã đạt được mục đích trong chuyến đi tới Thiên Thành lần này.

Nhưng anh cũng cảm thấy thú vị, tại sao một kẻ từng là anh hùng lại lưu lạc đến nỗi làm tay sai cho Khương Càn Khôn?

Thật ra sau khi biết thân phận thật sự của Triệu Vô Địch, thì anh càng rõ, cho dù là Nam hay Bắc thì mục đích của tất cả bọn họ đều là tỉnh Quảng, nhưng hơn chục năm qua vẫn chưa có ai xâm nhập vào được.

Không phải không thể, mà là không dám!

Cho nên tỉnh Quảng mới loạn như thế, cho dù Vương Liên Thắng đứng ra xử lý cũng khó giải quyết được!

Nhưng hiện giờ anh đã đến đây rồi.

Ở phía Bắc Tần Minh đã dẫn Trương Thu Bạch bắt đầu hành động, chắc sẽ nhanh chóng có kết quả.

Tiêu Thiên cũng không nghĩ nhiều, mấy việc nhỏ thế này thì Tần Minh xử lý dễ như trở bàn tay.

Hai giờ sau, Tiêu Thiên lái xe Maybach vào nội thành Vân Thành, sau đó anh trực tiếp để Đầu Trọc đi tới sân huấn luyện ở vùng ngoại thành.

Ở đây các thành viên của chiến đội Thiên Lang ai nấy đều vã mồ hôi như mưa, tiếng hò hét rung trời.

Ba mươi người này so với ba tháng trước thì hoàn toàn khác biệt.

Khí thế trêи người bọn họ sắc bén, ánh mắt cũng lợi hại, người bình thường đứng bên cạnh bọn họ có thể sẽ bị khí thế này khiến cho sợ nhũn cả chân.

Nhưng bão táp sắp đến rồi, bọn họ vẫn còn quá yếu!

"Mọi người, tập hợp!"

Tiêu Thiên ra lệnh một tiếng thì hai mươi người đã tập hợp xong trong vòng mười lăm giây!

Tiêu Thiên nhìn quanh một vòng rồi nói: "Nghe Đầu Trọc nói cân nặng bình quân mà mấy cậu chịu đựng được đã vượt quá 150 kg rồi?"

“Vâng, anh Thiên!"

Mọi người đồng thanh hô lên, nhưng trêи mặt bọn họ không có chút kiêu ngạo nào.

Bởi vì so với Tiêu Thiên, bọn họ vẫn còn quá yếu!

"Tốc độ tiến bộ của mọi người quá chậm".

Tiêu Thiên chỉ tay vào Đầu Trọc: "Các cậu hỏi cậu ta thử xem, cậu ta có thể chắc chắn giải quyết được mấy cao thủ ở tỉnh Quảng?"

Đầu Trọc không dám nói lời nào!

Nếu là người thường thì gã có thể lấy 1 địch trăm, còn nếu là người được huấn luyện trong gia tộc, có lẽ có thể đánh được mười người!

Còn nếu là cao thủ thì gã không thể chắc chắn được bản thân sẽ giành phần thắng!

Vì ngay cả đến hai gã vệ sĩ của gia đình Trần Mộng Dao là Jason và Kim Cương thôi mà gã đã đánh không lại rồi!

Trong hai người đó một kẻ là giúp việc, còn kẻ còn lại là vệ sĩ, nhưng bọn họ chính là chiến đội tinh anh của Thiên Lang mà Tiêu Thiên đã phải tốn rất nhiều thời gian và sức lực để bồi dưỡng!

Lòng tin của bọn họ chỉ có hai chữ thắng lợi!

"Các cậu thật sự nghĩ rằng bản thân chỉ cần đánh bại mấy trăm người bình thường thì đã vô địch thiên hạ rồi hả?"

Đôi mắt của Tiêu Thiên đảo qua tất cả mọi người: "Tôi nói cho các cậu biết, nếu các cậu đi vào Thiên Thành thì không ai trong các cậu có thể sống sót đi ra đâu!"

Khi câu nói này cất lên, Đầu Trọc và những người khác lập tức sởn tóc gáy!

Việc này...không thể nào? Ngay cả thành phố Việt cũng bị bọn họ quét sạch!

Chẳng lẽ cái Thiên Thành cỏn con này còn lợi hại hơn cả thành phố Việt sao?

Nhiều người trong số họ tuy không biểu hiện rõ ra ngoài, nhưng trong lòng thật sự không mấy tin chuyện này là thật!

Dù sao trong mấy trận chiến đấu liên tiếp bọn họ cũng chưa thua lần nào, hơn nữa còn thắng rất đẹp nữa!

Loại kϊƈɦ thích lớn thế này khiến bọn họ cảm thấy bản thân đã vô địch thiên hạ rồi.

"Ha ha, để tôi nói cho các cậu biết, lần đi tới thành phố Việt trước đó nếu không phải do Trương Thu Bạch dìu dắt thì các cậu đã chết từ lâu rồi!"

Dường như Tiêu Thiên đoán được trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, nên anh không nương tay mà đập vỡ ảo tưởng của họ.

Những lời nói của Tiêu Thiên giống như gáo nước lạnh dội thẳng vào đỉnh đầu họ, khiến cho bọn họ tỉnh táo lại từ trong vinh quang chiến thắng.

Bọn họ không khỏi nhớ lại trận chiến quét sạch thành phố Việt, khi đó thật sự rất gian nan, hầu như trêи người ai nấy đều chồng chất vết thương nặng.

Nếu trong thời điểm mấu chốt không có Trương Thu Bạch, thì không biết hầu hết số người trong bọn họ đang nằm lại ở đâu rồi!

"Một thắng lợi cỏn con thôi đã bắt đầu tự mãn, mấy cậu còn kém lắm!"

"Nếu 30 người các cậu gặp phải Triệu Vô Địch, thì đừng ai mơ có thể sống sót!"

Đầu Trọc im lặng, ngày đó gã theo dõi Triệu Vô Địch, bởi vì cách quá xa nên không thể cảm nhận rõ được.

Nhưng lần này theo Tiêu Thiên đến Thiên Thành, khi gã đứng đối diện với Triệu Vô Địch thì mới biết hắn ta đáng sợ tới mức nào.

Chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến da thịt gã râm ran, khắp người gã run rẩy!

"Nếu các cậu không muốn chết trong trận chiến tiếp theo thì lập tức liều chết tập luyện cho tôi!"

"Lí Hồng Quang!"

"Có!"

Đầu Trọc lập tức tiến lên một bước.

Tiêu Thiên lấy ra một bản vẽ quần áo chịu lực: "Trong vòng hai ngày phải làm xong bộ quần áo chịu lực này. Trừ mắt mũi ra thì tất cả mọi bộ phận trêи cơ thể bọn họ phải chịu sức ép. Chỉ cần không chết thì cứ bóc lột hết mức, phải khiến cho tiềm năng trong người bọn họ bộc lộ hết ra ngoài. Những người không kiên trì nổi thì không cần nói với tôi, cứ thẳng tay đá bọn họ ra ngoài".

Tiêu Thiên nói xong thì đi thẳng mà không quay đầu lại.

Đầu Trọc nhặt bức vẽ dưới đất lên, gã nắm chặt tay lại!

Bọn họ biết Tiêu Thiên làm thế là vì tốt cho họ, bình thường luyện tập càng cực khổ thì khi chiến đấu mới càng ít đổ máu!

Anh càng khắc nghiệt với bọn họ thì chứng tỏ anh càng coi trọng mạng sống của họ!

Tiền, quyền, phụ nữ, bọn họ đều có cả!

Hiện giờ bọn họ cần có sức mạnh, sức mạnh vô cùng mạnh mẽ không ai địch nổi!

Chỉ có như vậy thì bọn họ mới có thể giúp sức được cho Tiêu Thiên!

"Mẹ nó, tất cả vực hết tinh thần lên cho ông!"

Ánh mắt Đầu Trọc sắc như đao, gã nhìn tất cả mọi người: "Tôi cảnh cáo trước, trong tuần tới nếu cân nặng bình quân mà mỗi người phải chịu không vượt quá 250kg, thì kẻ nào làm mọi người thụt lùi mau chóng cuốn xéo ngay cho tôi!"

"Bắt đầu đi, ông liều mạng luôn!"

"Có giỏi thì hành chết ông đi!"

Hai mươi chín con sói đói hung ác cùng nhau gáo rú.

...

Sau khi rời khỏi nhà máy ở ngoại thành thì di động của Tiêu Thiên kêu lên.

Tiêu Thiên cầm máy lên thì thấy cuộc gọi do Bạch Ngọc Lan gọi tới.

Bây giờ cô ấy gọi điện thoại cho anh làm gì?

Anh nhớ tới hiểu lầm trước kia, trong lòng anh tự động không dám lại gần cái cô nàng tâm cơ như vậy.

Sau khi nghĩ ngợi thì Tiêu Thiên trực tiếp nhấn từ chối.

"Xin lỗi, cuộc gọi bạn thực hiện tạm thời..."

Bạch Ngọc Lan nghe thấy giọng nói nhắc nhở trêи điện thoại thì nhíu mày, trêи mặt cô ấy hiện lên vẻ lo lắng: "Sao lại cúp điện thoại, nhận điện thoại đi!"

Cô ấy nói xong thì tiếp tục bấm gọi lại!

Nhưng lần này Tiêu Thiên không nhấn từ chối, anh cứ mặc điện thoại vang lên bên cạnh.

"Ngọc Lan, người giám định cấp cao mà cô nhắc tới có phải là con rể của nhà họ Trần không?"

Ông cụ Bạch nhíu mày, tên nhóc kia cũng hiểu về cược đá hả?

Trước sinh nhật lần thứ bảy mươi của mình, ông ta có nghe nói về việc Tiêu Thiên thẩm định được bức tranh Thị Nữ Đồ của Đường Bân.

Nhưng sau khi nghe xong thì ông ta cũng chỉ cười trừ.

Trong lòng thầm nghĩ chẳng qua Tiêu Thiên cũng chỉ mèo mù vớ cá rán thôi, ông chả quan tâm.

Cho dù Tiêu Thiên có chút khả năng giám định thì sao chứ? Đây là cược đá! Không giống với giám định đồ cổ chút nào!

"Đúng thế Bạch tiểu thư, có ai lại không biết cậu ta là con rể nhà họ Trần, tên đó đó chỉ là thằng nhóc bám váy vợ mà thôi!"

"Thằng nhóc bám váy vợ cái gì, cậu chưa thấy bộ dạng chưa già đã yếu của cậu ta hả, rõ ràng phải là ông già bám váy vợ mới đúng!"

"Ha ha ha..."

Mọi người xung quanh đều cười ầm lên!

Đây là đại hội cược đá mỗi năm tổ chức một lần ở Vân Thành, những người đến đây đều là tay buôn đồ cổ, buôn châu báu có máu mặt.

Nhà họ Bạch có địa vị rất cao trong ngành đồ cổ ở Vân Thành, nên tất nhiên cũng sẽ tới.

Ngay cả ông cụ Bạch ngày thường chỉ ru rú trong nhà cũng dẫn theo Bạch Hải đến đây mở mang tầm mắt.

Bây giờ Bạch Ngọc Lan đã bắt đầu tự lập, vì vậy cược đá là một trở ngại mà cô ấy nhất định phải vượt qua.

Nhưng mà khả năng cược đá của cô ấy lại rất bình thường, cô tốn mấy trăm nghìn tệ để cắt mấy viên đá quý ra, nhưng chất liệu ngọc bên trong cũng không được tốt lắm!

Thậm chí cô ấy còn lỗ hơn trăm nghìn tệ nữa.

"Bạch Ngọc Lan, thằng nhóc kia không dám nghe điện thoại chắc chắn là vì sợ rồi!"

Bạch Hải nói một cách trào phúng: "Tốt nhất là em đừng để ý tới thằng nhóc đó nữa!"

Hiện giờ gã còn hận không thể khiến Bạch Ngọc Lan lỗ hết tiền ngay lập tức, đến lúc đó không phải cô ấy sẽ chán nản mà chạy về xin gia tộc giúp đỡ sao?

Bạch Ngọc Lan cắn môi không nói gì, cô lại bấm điện thoại gọi cho Tiêu Thiên!

Cô thầm cầu nguyện trong lòng: "Xin anh đấy, nhất định phải nghe điện thoại!"

Tiêu Thiên nhìn điện thoại đang rung rồi thở dài, Bạch Ngọc Lan gọi điện cho anh không ngừng như thế, thì chắc là có chuyện gấp rồi.

Dù sao thì anh cũng đã đảm nhận chức vụ giám định viên cao cấp ở Tĩnh Hiên Trai, anh suy nghĩ một lát rồi quyết định nhận điện thoại.

"Có chuyện gì thế!"

Bạch Ngọc Lan nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Tiêu Thiên truyền tới từ trong điện thoại thì vô cùng vui mừng.

Cô ấy bỏ qua việc oán trách Tiêu Thiên mà vội vàng nói: "Tiêu Thiên, bây giờ anh có tiện đến ngoại thành phía đông không, tôi có chuyện gấp muốn nhờ anh!"

Giọng cô như van xin: "Xin anh đấy, đừng từ chối tôi được không?"

"Địa điểm cụ thể!"

"Được, tôi lập tức gửi định vị cho anh!"

Sau khi cúp điện thoại thì Bạch Ngọc Lan vội vàng gửi vị trí của cô, Tiêu Thiên nghe điện thoại khiến cô cảm thấy như tìm được chỗ dựa đáng tin cậy vậy!

Loại cảm giác này khiến cô hoảng sợ, nhất là khoảnh khắc Tiêu Thiên nghe điện thoại rồi mở miệng trả lời, khi đó trong lòng cô tràn đầy vui sướиɠ.

Chẳng lẽ cô lại...thích...

Không, sao có thể chứ?

Làm sao cô có thể thích một người đàn ông đã có gia đình?

Bạch Ngọc Lan hoảng sợ, cô vội vàng xóa bỏ ý nghĩ trong đầu.

Chẳng mấy chốc Tiêu Thiên đã đi theo định vị tới một thị trấn nhỏ ở ngoại ô phía đông, chỗ này là nơi tổ chức đại hội cược đá!

Lúc này những chiếc xe sang trọng đã đỗ đầy bên ngoài thị trấn!

Nhìn xung quanh đâu đâu cũng thấy xe đỗ, không phải một nghìn thì cũng là tám trăm chiếc!

Sau khi đỗ xe thì Tiêu Thiên gọi điện thoại cho Bạch Ngọc Lan, không bao lâu đã thấy Bạch Ngọc Lan mặc một chiếc váy màu xanh lá chạy từ trong trấn nhỏ ra đón.

Da cô vốn trắng trẻo, hiện giờ cô lại mặc váy dài nên càng khiến làn da trắng như tuyết của cô nổi bật hơn, trắng đến chói mắt!

Nếu bỏ qua chuyện lần trước thì Bạch Ngọc Lan đúng là xứng với 4 chữ "mỹ nhân hiếm có"!

Bạch Ngọc Lan cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Thiên nên nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, hai má cô ấy cũng từ từ ửng đỏ.

"Tiêu Thiên, anh tới rồi à!"

Trải qua mấy tháng tĩnh dưỡng, vết thương trêи cơ thể Tiêu Thiên gần như đã lành hẳn, lúc này sức khỏe của và tinh thần của anh đã dần khôi phục tới mức đỉnh điểm.

Khác với vẻ ngoài chưa già đã yếu trong bữa tiệc mừng thọ của bà cụ Trần lúc trước, hiện giờ Tiêu Thiên tràn đầy sức sống, đôi mắt anh sáng ngời, trong suốt lại thâm thúy.

"Ừ!"

Tiêu Thiên gật đầu, biểu cảm trêи mặt anh rất lạnh nhạt: "Đi thôi, vào đi!"

Thấy sắc mặt Tiêu Thiên không vui lắm thì Bạch Ngọc Lan nhíu đôi mi thanh tú, cô hỏi dò: "Tiêu Thiên, tôi...tôi đã làm sai chuyện gì sao?"

Ngữ khí của cô ấy chứa đựng vẻ bất an!