Rể Sang Đến Nhà

Chương 178




Rất nhanh, Tiêu Thiên dẫn Trần Mộng Dao và nhân viên công ty đến bất động sản Kim Huy. Nhìn dòng người đông đúc đang vây quanh, sắc mặt Trần Mộng Dao trở nên khó coi. Họ vừa đến viện thăm Bao Văn Tinh. Bác sĩ nói, nếu như đến muộn mười phút thì thần tiên cũng không cứu được.

Tối qua, anh ta mới hào hứng nói với mình là đã mua lại được ba công ty, không ngờ hôm nay suýt nữa bị người ta đánh chết. Điều này khiến trong lòng Trần Mộng Dao thấy khó chịu.

“Nhường đường chút nào”, Jason với thân hình vạm vỡ lúc này đã phát huy được tác dụng. Mọi người nhìn thấy Jason to cao như ngọn núi, sợ đến mức lùi sang một bên luôn. Nhóm người vừa mới đi lên trước, Trương Vĩ liền lên nói: “Tổng giám đốc! Cuối cùng Tổng giám đốc cũng đến rồi, sếp Bao…Sếp ấy…”

Gã ta với sắc mặt khủng hoảng, nói: “Đều tại tôi, tôi không bảo vệ được sếp Bao”.

Trần Mộng Dao biết gã là trợ lý của Bao Văn Tinh nên gật đầu với gã, đi lên trước nhìn đám người kia, hỏi: “Các người là ai?”

“Cô chính là Trần Mộng Dao- Tổng giám đốc của tập đoàn Trần Thị?”, ông chủ của công ty vật liệu Hằng Dương- Từ Đông Cường lấy ra một tờ chứng từ và một bản cam kết, nói: “Đây là mười triệu tiền vật liệu mà công ty các người nợ chúng tôi, các người đã khất nợ hơn nửa năm rồi. Trêи bản cam kết này là bồi thường tiền công, tiền tổn thất tinh thần, tiền xa cộ của các người với chúng tôi, tổng cộng năm triệu tệ. Bên trêи còn có dấu tay của người công ty cô nữa”.

Gì cơ? Trần Mộng Dao sắc mặt thay đổi, nói: “Công ty chúng tôi từ lúc nào lại nợ các người nhiều tiền đến vậy?”

“Cô đừng chối nữa, giấy trắng mực đen, bên trêи còn viết rõ ràng như này, còn có cả dấu tay của người công ty cô nữa, chính là dấu tay của thằng nhóc vừa được đi bệnh viện đấy”.

“Đúng vậy”, ông chủ của công ty vật liệu Nam Nhạc- Ngô Kiến Hùng nói: “Các người nợ chúng tôi tám triệu, tiền bồi thường tổng cộng là ba triệu, vì vậy các người phải trả cho chúng tôi mười một triệu”.

“Còn cả tôi nữa, các người thiếu của tôi năm triệu tiền vật liệu, hai triệu tệ tiền bổi thường, tổng cộng là bảy triệu”, ông chủ của công ty vật liệu Tam Giang- Tăng Kiến nói.

Ba người đập những chứng từ và cam kết đến trước mặt Trần Mộng Dao, căn bản là không sợ bọn họ chối bỏ.

“Trương Vĩ”, Trần Mộng Dao nhau mày gọi.

Trương Vĩ vội lên trước, cười khổ nói: “Tổng giám đốc! Những thứ này đều là sếp Bao hôm qua ký tên để ra sai sót dẫn đến việc, lúc thanh toán nợ lại không chuyển khoản này cho bất động sản Kim Huy. Trêи hợp đồng đã viết rất rõ ràng rồi, chúng ta muốn chối cũng không được, bao gồm cả bản cam kết kia nữa, đều là sếp Tổng tự mình điểm chỉ”, nói xong gã lấy bản hợp đồng ký ngày hôm qua ra rồi đưa cho Trần Mộng Dao nhìn.

Trần Mộng Dao nhìn thì mới thấy, đúng thật là, sao lỗi nhỏ như này mà Bao Văn Tinh cũng phạm phải được? Còn có những dân công đang vây bên ngoài nữa, trong tay họ còn một đống nợ. Lẽ nào trước khi mua lại bất động sản Kim Huy bọn họ không điều tra sao.

“Xin chào, chúng tôi là người của văn phòng luật sư Thái Dương, cô chính là cô Trần người phụ trách của tập đoàn Trần Thị phải không?”, lúc này một luật sư đi lên trước, trong tay cầm một bản ủy quyền và một văn bản đấu giá đất thương mại, nói: “Bất động sản Kim Huy hai ngày trước đã đấu giá một mảnh đất thương mại ở ngoại ô phía bắc, tổng cộng là một tỷ. Hiện giờ công ty các cô thu mua lại toàn bộ bất động sản Kim Huy rồi nên tất cả tiền nợ sẽ tự động chuyển giao sang tập đoàn Trần Thị, mong các cô bây giờ hãy thanh toán một tỷ này”.

Gì cơ? Một tỷ? Công nhân bên dưới nghe thấy câu này thì lập tức phẫn nộ: “Đồ chó má, có tiền bán đất mà không có tiền phát lương cho mọi người”.

“Mau trả tiền mồ hôi nước mắt cho bọn tôi!”

“Trả tiền, trả tiền, trả tiền đi”. Trong lúc mọi người đang hò hét, không biết trong nhóm người có người hô lên một câu: “Mau nhìn lên trêи, có người nhảy lầu kìa”.

Há?? Ngay lúc này, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên đỉnh tòa nhà. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi vẻ mặt đầy sự thất vọng.

“Á? Đó là lão Lưu, vợ ông ấy giờ đang cấp cứu ở bệnh viện không biết sống chết thế nào. Bác sĩ nói, nếu như không có tiền thì sẽ dừng phẫu thuật lại”. Lúc này, có người đã nhận ra người đàn ông trêи đó. Nghe thấy câu này, công nhân đều thấy vô cùng phẫn nộ rồi cùng nói công ty này đúng không ra gì, đó là tiền cứu mạng người ta cơ mà!

“Lão Lưu! Ông đừng làm chuyện ngốc nghếch, nếu như ông nhảy xuống thì vợ ông thật sự không cứu được nữa đâu”.

“Đừng làm chuyện ngốc nghếch, nhà ông vẫn còn con cái nữa”. Mọi người đều can ngăn, nhóm người đứng vây xung quanh cũng lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh nhưng không có ai đi báo cảnh sát.

“Mau đến xem, ở đây có người nhảy lầu”. Còn mấy nhân viên đài phát thanh cũng chạy đến: “Đây là hiện trường trực tiếp, tập đoàn Trần Thị thiếu nợ tiền lương của công nhân dẫn đến việc công nhân nhảy lầu”.

“Tập đoàn Trần Thị coi thường tính mạng con người…”, trêи mạng có những đám người không rõ sự việc rất nhanh đã bị những đài này ‘tẩy não’.

“Vô dụng thôi, bọn họ không trả tiền thì bác sĩ cũng không làm phẫu thuật cho vợ tôi”, lão Lưu đứng ở trêи nóc nhà khóc lớn: “Tại sao các người không trả tiền tôi, tại sao vậy…”

Tiếng khóc bi thương đó khiến những người đứng dưới đều thấy xúc động và buồn thay. Họ đều là công nhân, là tầng lớp thấp nhất trong xã hội. Họ làm việc cần cù chăm chỉ nhưng giờ đây đến vợ mình cũng không cứu được thì có ai mà không tuyệt vọng?

“Bà xã à, tôi đi trước một bước rồi”, lời nói vừa dứt thì hai chân lão Lưu như có lực rồi nhảy từ trêи xuống. Tòa nhà này có mười tầng, nếu như rơi xuống đất nền xi măng thì đúng là vỡ đầu nát óc.

“A….”, mấy công nhân nữ nhát gan sợ hãi đến mức hét toáng lên. Trần Mộng Dao cũng sợ đến mức sắc mắt tái nhợt. Nếu như lão Lưu chết ở cổng bất động sản Kim Huy, vậy thì tập đoàn Trần Thị chắc chắn sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, danh tiếng tốt có được trong những ngày này sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Trong lúc mọi người tưởng rằng lão Lưu chết chắc rồi khiến mọi người đều thấy chấn động trước cảnh này thì chỉ thấy Tiêu Thiên đứng bên cạnh Trần Mộng Dao giậm mạnh chân một cái.

“BỊCH”, sàn bê tông cứng rắn bị anh ta đạp nứt ra, rồi anh bay lên không trung. Lão Lưu còn cách mặt đất ba bốn mét thì Tiêu Thiên như mọc thêm đôi cánh, một tay nắm chặt chân lão Lưu sau đó dùng lực đẩy đầu của ông ta lên. Trong lúc nước sôi lửa bỏng như này, Tiêu Thiên nắm chặt lấy cổ áo lão Lưu và rồi ông được tiếp đất an toàn. Lão Lưu sắc mặt tái nhợt vì sợ, tim đập nhanh. Nói thật, trong lúc thân thể rơi trêи không, ông ta thật sự thấy hối hận.

Tiêu Thiên đẩy ông xuống đất rồi nói: “Lần sau muốn nhảy lầu thì chết ở chỗ xa một chút chứ đừng nhảy ở đây”. Vợ mình sống chết còn chưa biết sao, trong nhà còn con nhỏ, là một người đàn ông thì mà lại dùng cái chết để trốn tránh. Người đàn ông như này đúng là nhu nhược. Mặc dù ông ta là người bị hại nhưng Tiêu Thiên xem thường ông ấy. Hơn nữa xét về bản chất trong chuyện này thì tập đoàn Trần Thị cũng là một trong những người bị hại.

“Chú à, chú không sao chứ?”, trong lúc Tiêu Thiên bay lên không trung thì Trần Mộng Dao cảm thấy tim mình như sắp ngừng đập. Không ngờ Tiêu Thiên lại dùng sức đơn của mình cứu được lão Lưu, điều này khiến cô cảm thấy kϊƈɦ động nhưng cũng thấy sợ hãi. Nếu như Tiêu Thiên xảy ra chuyện gì thì cô không biết phải làm thế nào nữa.

Nhìn vẻ căng thẳng trêи mặt Trần Mộng Dao, Tiêu Thiên cười nói: “Không sao mà”.

“Lần sau chú tuyệt đối không được làm những chuyện nguy hiểm như này nữa”, Trần Mộng Dao xị mặt nói: “Nếu như còn như vậy nữa xem tôi có để ý đến chú nữa không?”

“Cậu chủ”, Jason nhìn Tiêu Thiên với ánh mắt sùng bái. Chỉ có gã mới hiểu được, Tiêu Thiên khỏe như nào mới có được đỡ lão Lưu bằng tay không như vậy. Nếu như là gã lại đỡ người thì chắc chắn sẽ bị thương nặng bởi cú va chạm mạnh. Còn về người có thể sống được hay không thì phải xem ý trời rồi.

Những người vốn dĩ đến đây để làm ầm chuyện thì lúc này không nói nên lời. Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Thiên, họ dường như không dám tin vào mắt mình.

“PHỤP”, lão Lưu quỳ sụp xuống đất, nói: “Cảm ơn, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu tôi”. Tiêu Thiên nhìn ông ta rồi nhận cái lạy này của ông.

Nhìn đôi mắt mong đợi đó, những công nhân mặc đồng phục của bất động sản Kim Huy đều thấy chán nản.

Trần Mộng Dao thở dài một cái, chuyện này bọn họ bị gạt, nếu như không nhanh chóng xử lý thì chắc chắn sẽ càng ngày càng rối hơn.

“Chú à, hay là chúng ta…Trả tiền lương cho họ trước”. Tiêu Thiên gật đầu, lúc này không phải lúc tính toán xem ai đúng ai sai, mắt thấy người càng lúc càng đông, đã làm tắc nghẽn giao thông rồi.

Tiêu Thiên xoay người nói với mọi người: “Ai muốn lấy lương thì xếp thành hàng tử tế, sau đó cầm theo chứng minh thư để đối chiếu từng người một”.

“Nếu có ai dám làm loạn thì hậu quả tự chịu”. Giọng nói của Tiêu Thiên không lớn nhưng mọi người đều nghe thấy hết. Ban nãy cảnh tượng Tiêu Thiên bay lên không trung cứu lão Lưu khiến họ kinh hãi nên giờ không ai dám làm loạn nữa.

Tiêu Thiên đi đến bên cạnh lão Lưu, nói: “Vợ ông làm phẫu thuật cần bao nhiêu tiền?”

Lão Lưu ngây người ra, nói: “Thưa ân nhân, tầm hai trăm nghìn tệ ạ”.

“Giờ cô hãy phát hai trăm nghìn tệ cho ông ấy”, Tiêu Thiên nói với bên tài vụ.

Gì cơ? Nghe thấy câu này, lão Lưu dường như không dám tin vào tai mình.

“Thưa ân nhân, tiền lương của tôi mới được ba mươi nghìn thôi, anh cho tôi hai trăm nghìn thì…Nhiều quá?”

“Tôi đưa ông ba mươi nghìn liệu ông có cứu được vợ ông không?”, Tiêu Thiên hỏi lại.

“Điều này…”

“Lão Lưu, còn không mau cảm ơn anh chàng này đi”.

“Đúng vậy, đây là ân huệ lớn đó, còn không mau cảm ơn người ta đi”, công nhân ở đây đều lên tiếng nói. Lúc này lão Lưu vẫn chưa hiểu được ý của Tiêu Thiên.

“PHỤP”, ông lại quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái với Tiêu Thiên, nói: “Ân nhân đã cứu mạng tôi, giờ còn cứu cả mạng vợ tôi nữa, Lưu Đại Dân tôi không biết làm gì báo đáp, ân huệ này tôi xin ghi tạc trong lòng, sau này nguyện làm trâu ngựa để báo đáp anh”.

Tiêu Thiên khoát tay, nói: “Mau cầm tiền đến bệnh viện đi”.

“Vâng”, Lưu Đại Dân lau nước mắt đứng dậy rồi nhìn Tiêu Thiên một cái thật lâu, sau đó chạy đi. Đợi sau khi ông ta rời đi thì tất cả công nhân đến đây đòi nợ đều cung kính nhìn Tiêu Thiên. Bọn họ cũng là người, cũng hiểu được sự biết ơn. Bọn họ cũng hiểu, nợ tiền họ là bất động sản Kim Huy nhưng họ cũng không còn cách nào.

Trương Vĩ đứng bên cạnh lòng tử như co lại, cách làm thật cao minh như hóa giải được sự bất mãn của công nhân với tập đoàn Trần Thị, hơn nữa còn nhân cơ hội này mà thu phục lòng người.

“Chàng trai này tốt thật, có lòng tốt”

“Đúng thế, nếu như doanh nghiệp nào cũng có lãnh đạo như này thì không lo không lớn mạnh được”, lúc này đám đông vốn bất mãn với tập đoàn Trần Thị nhưng giờ lại đổi giọng, toàn nói những lời hay ý đẹp.

Lúc này một số đài nhìn thấy tình thế được xoay chuyển thì vội nói: “Mọi người nhất định không được để người của tập đoàn Trần Thị lừa gạt”, công nhân ban nãy chắc chắn là diễn viên mà họ mời đến. Làm sao mà họ có thể có lòng tốt lấy một lúc nhiều tiền như vậy để cho một công nhân đi khám bệnh chứ?

Giả đấy, tất cả đều là giả! Dân mạng thì không chứng kiến hết quá trình nên chủ đài nói thế nào thì họ tin vậy. Nhưng trong những phát thanh nhà đài có một nữ biên tập viên tên là Từ Thu Nhã, cô cũng là người nhận được tin của công ty mình nên dám đến ghi hình. Nhưng cô lại tận mắt chứng kiến cả quá trình nên khi nghe mọi người nói công nhân kia là diễn viên tập đoàn Trần Thị mời đến thì cô không tin lắm. Vì vậy cô nói với khán giả là: “Nếu muốn biết người kia có phải là diễn viên không thì chúng ta đi cùng đến bệnh viện là sẽ biết ngay”, nói xong cô cũng đi cùng luôn.