Rể Sang Đến Nhà

Chương 117




Thật đẹp trai!

Đây là những gì Trần Thiến nghĩ.

Một giây sau, hai đám mây đỏ hiện lên mặt cô.

Người đàn ông đó cũng là khách quen ở Vân Đỉnh, anh ta không ngờ rằng mình sẽ bị đánh.

"Mẹ kiếp!"

Anh ta che mặt, hung tợn đứng lên: "Đồ chết tiệt mày dám đánh tao?"

Lã Tín búng tay, bốn người đàn ông vạm vỡ mặc bộ vest đen bước lên, từ trêи cao nhìn xuống anh ta.

Người đàn ông vừa nhìn, vệ sĩ!

Đã rõ người trước mặt nhất định phải là một thiếu gia nhà giàu, không thể chọc giận hắn ta, cho nên cái tát này hẳn là phải nhịn rồi.

"Thật xin lỗi."

Người đàn ông nhanh chóng xin lỗi rồi vội vàng rời đi.

"Anh là...?"

“Ồ, tự giới thiệu, tôi họ Lã, Lã trong Lã Bất Vi, tên một chữ Tín!” Lã Tín duỗi tay ra.

(Lã Bất Vi là một thương nhân người nước Vệ, sau trở thành Tướng quốc của nước Tần thời Chiến Quốc. Ông nổi tiếng trong lịch sử về buôn quan bán tước, xoay trở từ người buôn bán bình thường trở thành một chính trị gia có ảnh hưởng.)

"Lã Tín, cái tên này thật là lợi hại!"

Trần Thiến thầm nghĩ, lập tức đưa tay ra: "Xin chào, tôi là Trần Thiến."

Nói xong, duỗi tay ra bắt tay với Lã Tín

Chỉ là Lã Tín chạm nhẹ rồi nhanh chóng rút lại, điều này làm cho Trần Thiến cảm thấy hắn thật tốt, hắn thật sự là một người lịch lãm!

Nhìn thoáng qua là biết, người đàn ông trước mặt hẳn là một người ôn hoà, hiền lành và nhã nhặn.

Nhưng mà, theo cô biết những gia tộc có máu mặt ở Vân Thành không có ai họ Lã, chẳng lẽ là xuất thân từ một gia tộc nhỏ không rõ danh tính sao?

"Tôi là người nhà họ Trần ở Vân Thành!"

Cuối cùng, cô ta lại nói một câu!

Lã Tín nghe xong, đó chẳng phải là nhà của Trần Mộng Dao sao?

Hơn nữa, người trước mặt cũng họ Trần, kết hợp những điều này, trong lòng Lã Tín đã đại khái có đáp án.

"Tập đoàn Xuân Thu ở Sơn Thành cô có biết không?"

Lã Tín tự tin nói: "Đó là tài sản của nhà họ Lã. Họ Lã của tôi là gia tộc hạng nhất ở Sơn Thành, tôi là đại thiếu gia của nhà họ Lã!"

Cái gì?

Người trước mặt này lại là đại thiếu gia họ Lã, gia tộc bậc nhất SơnThành?

“Tôi biết rằng tập đoàn Xuân Thu là một tập đoàn hàng chục tỷ.” Trần Thiến cố gắng làm cho mình trông bình tĩnh hơn.

"Nói chuyện lâu như vậy, tôi mời cô uống chén rượu."

Lã Tín chỉ vào quầy bar và nói: "Cho người đẹp này một ly Ramos Gin Fizz và cho tôi một ly whisky!"

Sau khi gọi rượu, Lã Tín nói: "Cô Trần, ở đây ồn ào quá. Để tôi mở một phòng riêng cùng trò chuyện được không?"

Trần Thiến không cần suy nghĩ gật đầu, bước đôi chân dài đi theo.

Trong phòng riêng, Lã Tín nói: "Cô Trần, cô dường như có chuyện trong lòng? Nếu cô tin tôi, tôi có thể là người nghe trung thành nhất của cô!"

Trần Thiến nói: "Làm sao anh biết?"

"Cảm giác!"

Lã Tín cười nhẹ, nhưng trong lòng lại tự giễu, trêи mặt cô đã viết ba chữ tôi không vui, tôi không phải mù, sao có thể không nhìn ra?

Trần Thiến suy nghĩ một chút, thực ra trong khoảng thời gian này cô thực sự rất khó chịu, cô sẽ thực sự phát điên nếu chuyện này tiếp tục diễn ra!

Hít một hơi thật sâu, cô chậm rãi nói, đem phiền muộn trong lòng nói ra từng chút một.

Lã Tín nghe xong nở nụ cười, nhưng nụ cười đó có chút kỳ quái.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thiến cảm thấy có thứ gì đó đè lên người khiến cô khó thở.

Cô mở mắt ra, thấy một người đàn ông đang nằm bên cạnh mình.

Cô đang nằm trêи giường mà không một mảnh vải che thân, cánh tay của người đàn ông đang đặt ngang ngực cô.

"Aaa....!”

Cô đột ngột hét lên, cố gắng thoát ra, nhưng bị bàn tay của người đàn ông giữ chặt.

Lúc này, người đàn ông bên cạnh cô cũng tỉnh lại, nhìn về phía Trần Thiến, hắn ta nhanh chóng nói: "Em yêu, em tỉnh rồi à?"

Người đàn ông này không phải Lã Tín còn có thể là ai?

Nghe hắn ta nói, một hình ảnh hiện lên trong đầu Trần Thiến.

“Anh... anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!” Trần Thiến nhanh chóng kéo chăn lên che mình.

Lã Tín nở nụ cười: "Nam có tình, nữ có ý, sao có thể nói gặp khó khăn?"

Trong khi nói chuyện, bàn tay to lớn của hắn leo lên ngực cô ta, tùy ý xoa nắn.

“Làm bạn gái anh nhé, Thiến Thiến!” Lã Tín ôm cô vào lòng.

"Tôi..."

"Anh có thể cho em những gì em muốn!"

...

Vào buổi sáng, trước tiên Tiêu Thiên đưa Trần Cường đến công ty, sau đó đưa Trần Mộng Dao, Tần Ngọc Liên và bà của cô đến Bệnh viện Nhân dân số 1 Vân Thành.

Lúc này, bên ngoài phòng khám chuyên gia, Tần Ngọc Liên sốt ruột nói: "Tại sao vẫn chưa đến lượt chúng ta? Tiểu Thiên, chúng ta là số mấy?"

"Số 6!"

“Nếu con nhớ không lầm, bệnh nhân thứ năm vừa đi ra.” Trần Mộng Dao cau mày: “Bây giờ chắc đến lượt chúng ta rồi!

Cô bước tới cửa, gõ cửa, phát hiện bên trong có một bác sĩ trung niên đang nói chuyện phiếm với một y tá.

"Có chuyện gì vậy?"

Bác sĩ nhìn người mở cửa có chút không vui.

“Bác sĩ, tại sao vẫn chưa đến chúng tôi?” Trần Mộng Dao hỏi.

"Số mấy?"

"Số 6!"

Bác sĩ nghe xong không kiên nhẫn nói: “Chuyên gia mỗi ngày chỉ gặp 5 người. Ngày mai quay lại."

"Mới 9 giờ đã không xem bệnh nữa à?"

"Nói ngày mai cô đến, không hiểu tiếng người sao?" Y tá vẻ mặt bình tĩnh nói: "Bác sĩ Hứa là chuyên gia được chỉ định đặc biệt của bệnh viện. Mỗi ngày chỉ khám năm bệnh nhân ngoại trú. Nếu cô có việc gấp, có thể đến các khoa khác khám."

"Nhưng, tôi đã đăng ký! Và khi tôi đăng ký, không ai nhắc tôi giới hạn số lượng."

Trần Mộng Dao cau mày, cô đã bỏ ra tám trăm để đăng ký, chẳng lẽ số tiền này phải lãng phí?

“Hoặc là ngày mai đến hoặc là đến phòng khám khác.” Y tá nhìn về phía Trần Mộng Dao: “Một cô gái xinh đẹp, chẳng lẽ không hiểu tiếng người?

"Bùm!"

Sau một tiếng động lớn, cửa văn phòng đột nhiên bị đá tung ra.

Cả hai đều bị sốc.

Hứa Kiệt tức giận đứng lên chỉ vào mũi của Tiêu Thiên chửi bới: "Cậu muốn làm gì?"

Y tá hai tay chống nạnh, lông mày dựng ngược: "Anh muốn làm loạn đúng không? Có tin tôi kêu bảo vệ bắt anh không?"

Tiêu Thiên vẻ mặt bình tĩnh nói: "Hỏi lại các người một lần, rốt cục là giới hạn số đúng hay không?”

“Anh có hỏi một trăm lần cũng là giới hạn số!"

Hứa Kiệt sầm mặt nói: "Người không đủ tư cách như các người không xứng đi khám bệnh!"

Tiêu Thiên không thèm nói chuyện với gã ta, liền lấy di động ra gọi điện.

"Tôi đang ở phòng khám chuyên gia ở tầng một, chuyên gia được chỉ định đặc biệt trong bệnh viện của anh đã từ chối gặp bà tôi."

Anh lạnh lùng nói rồi cúp máy.

"Yo, anh còn quen ai đó trong bệnh viện?"

Y tá chế nhạo: "Cho dù trưởng khoa có ở đây chúng tôi cũng không sợ!"

"Đúng!"

Hứa Kiệt tự hào nói: "Tôi được phó viện trưởng mời tới.”

“Tiểu Thiên, thôi đi các khoa khác đi.” Tần Ngọc Liên có chút bất an nói, đắc tội với những bác sĩ này, bọn họ còn có thể xem bệnh cho bà sao?

“Mẹ đừng lo lắng, hôm nay chúng ta sẽ không đi đâu cả.” Tiểu Thiên nhẹ giọng nói.

"Tôi cảnh cáo cậu, hãy ra khỏi văn phòng của tôi ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ yêu cầu an ninh đuổi các người ra ngoài!"

Đúng lúc này, trêи hành lang có tiếng bước chân dồn dập, theo sau là một người đàn ông trung niên khoác áo blouse trắng mang theo thẻ chứng minh của viện trưởng vội vàng đi tới.

Những giọt mồ hôi dày đặc chảy trêи trán, vẻ mặt anh ta kinh sợ.

"Anh, sao anh đến đây mà không nói trước với tôi, để tôi tiếp đón."

Sở Trung Thiên cúi đầu về phía Tiêu Thiên, giọng điệu tôn kính khó tả.

Hứa Kiệt chết lặng khi nhìn thấy cảnh này.

Y tá càng sợ hãi nhũn chân ra.

"Tôi đưa bà ngoại đi kiểm tra sức khỏe, họ nói số lượng bị hạn chế, nói những người như chúng tôi không xứng được khám bệnh!"

Cái gì?

Nghe vậy, Sở Trung Thiên toàn thân run lên, sau đó quay đầu nhìn Hứa Kiệt và y tá.

Hứa Kiệt run rẩy nói: "Viện trưởng, tôi... hôm nay số lượng có hạn..."

"Số lượng có hạn? Số lượng có hạn?"

"Tôi đã nói với phó viện trưởng, 5 người một ngày..."

"Câm miệng cho ông!"

Sở Trung Thiên tức giận phản bác: "Ông cho rằng ông là ai? Năm người một ngày? Ông nói ra không xấu hổ sao? Bệnh viện chúng tôi thuê ông khám bệnh, không phải để ông đóng giả bác sĩ!"

"Ông biết người này là ai không? Có thể khám bệnh cho gia đình đó là vinh hạnh của ông."

Nghe vậy, khuôn mặt Hứa Kiệt lập tức tái nhợt.

Người đàn ông trước mặt này là một phú nhị đại? Hay bản thân anh ta là một ông chủ lớn?

Cô y tá ở bên sợ hãi run lên.

Trần Mộng Dao ngạc nhiên nhìn Tiêu Thiên, Tần Ngọc Liên cũng bị sốc.

Tiêu Thiên lại một lần nữa làm cô kinh ngạc.

Thân phận của người con rể này rốt cuộc là gì? Ngay cả viện trưởng của Bệnh viện Nhân dân số 1 cũng phải kính nể, đây không phải chỉ có tiền là có thể làm được.

“Viện trưởng, tôi..."

"Không cần phải nói, ông đã bị sa thải. Bệnh viện của chúng tôi không cần một bác sĩ như ông, và tôi sẽ báo cáo chỉ trích ông trong toàn ngành." Sở Trung Thiên nói không thương tiếc.

"Viện trưởng, anh không thể làm thế, tôi sai rồi, tôi thực sự biết tôi đã sai! Xin hãy tha thứ cho tôi! Tôi trêи còn có già dưới còn có trẻ phải chăm sóc, nếu anh làm thế, kế sinh nhai của gia đình tôi sẽ bị cắt đứt."

Hứa Kiệt sợ hãi, gã thực sự sợ hãi, cả ngành truyền nhau những lời chỉ trích, liệu bệnh viện nào còn dám thuê gã.

“Chú, hay là bỏ qua đi, cũng không có gì to tát đâu.” Trần Mộng Dao không đành lòng nói..

Tiêu Thiên xua tay: "Đuổi việc thì đuổi thôi, còn báo cáo phê bình toàn ngành thì khỏi.”

"Cảm ơn, cảm ơn, tôi biết mình đã sai, sau này sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy nữa."

Hứa Kiệt liên tục cúi đầu trước Tiêu Thiên để cảm ơn.

Y tá ở bên cạnh cũng nói: "Miệng của tôi ti tiện, anh đại nhân đại lượng, mong anh đừng so đo với tôi...”