Rể Quý Rể Hiền

Chương 999






Chương 999

“Cao Phong, em nên làm thế nào, em nên, làm thế nào.“

Kim Tuyết Mai nằm chặt điện thoại, từ từ ngồi xuống bên giường, trong lòng vô cùng khó chịu.

“Anh chỉ cần một câu nói của em, ngày mai chúng ta sẽ cùng về Thành phố Hà Nội”

Cao Phong chỉ do dự vài giây, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng kiên định.

Cuộc đời này, con người luôn muốn liều mạng vì người mình yêu thương.

Cho dù bỏ ra cả tính mạng thì cũng có sao chứ? “Không, không được! Anh không được ra mặt! Bây giờ em cũng không dám đảm bảo mẹ em có thể làm ra những chuyện xấu xa nào nữa đâu.

“Vậy nên, em phải về, em phải về mới được.” Kim Tuyết Mai khẽ nói, cô đấu tranh một hồi rồi ngẩng đầu lên nhìn Cao Phong.

Ánh mắt ấy tràn đầy sự tủi thân và không nỡ Miệng Cao Phong hơi động đậy, thế nhưng không nói gì, anh bước lên trước, ôm Kim Tuyết Mai vào lòng.

“Cao Phong, anh đừng lo cho em”

“Nếu như mẹ em đã làm như vậy rồi, nhất định sẽ chừa cho em một đường lui, thế nên cho dù em quay trở về cũng không có nguy hiểm gì đâu.

“Nếu như có nguy hiểm, bà ấy cũng không để em quay trở về” Kim Tuyết Mai không ngừng an ủi Cao Phong.

Cho dù trong lòng có không nỡ đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể không lo đến an toàn của Cao Phong được.

Kim Tuyết Mai không dám cược, liệu rằng Kiều Thu Vân có làm ra được chuyện như vậy không. Cao Phong không nói lời nào, anh đương nhiên đoán được suy nghĩ của Kim Tuyết Mai, thậm chí còn đoán được nhiều hơn cả Kim Tuyết Mai.

Kiều Thu Vân dám để Kim Tuyết Mai quay về, nhất định là đã có người để dựa vào Dù sao trong mắt nhà họ Cao, Cao Phong và Kim Tuyết Mai đều là những người đã chết.

Nếu như đột nhiên Kim Tuyết Mai xuất hiện ở Thành phố Hà Nội, nhất định Cao Bằng sẽ ra tay đối phó cô.

Kiều Thu Vân có ngốc đi chăng nữa, cũng sẽ không để cho cốt nhục của mình đi vào chỗ chết.

Thế nhưng lúc đó Kiều Thu Vân lại nhất định muốn làm như vậy chứng tỏ bà ấy đã tự lượng sức.

Ở Thành phố Hà Nội lúc này, bà ấy dựa vào đâu có tự tin như vậy chứ? mà Ngoại trừ Cao Bằng ở nhà họ Cao, Cao Phong không còn nghĩ ra được ai có thể một tay che trời ở Thành phố Hà Nội nữa.

Vậy nên không khó để tưởng tượng, Kiều Thu Vân nhất định đã tiếp xúc với Cao Bằng rồi. Thậm chí, bà ta đã dựa lên được cái cây cổ thụ Cao Bằng này rồi.

Lâm Vạn Quân đã từng nói, bốn dòng họ lớn ở Hà Nội, đã có ba dòng họ đã rút ra khỏi Thành phố Hà Nội rôi.

Chỉ còn lại nhà họ Kim, muốn tồn tại được tiếp, nhất định phải dựa vào Cao Bằng rồi. Không khó để tưởng tượng, bây giờ Kiều Thu Vân nhất định đang theo rất sát Cao Bằng.

“Cao Phong, em đã nghĩ kỹ rồi, em đi về trước, em sẽ đợi anh ở Thành phố Hà Nội.”

“Đây là cách duy nhất rồi, nếu như mẹ em thật sự độc ác như vậy, muốn bóc trần việc này, vậy thì hậu quả.

“Không chỉ anh sẽ gặp phải nguy hiểm, em cũng sẽ gặp nguy hiểm. Cả hai người đều sẽ gặp nguy hiểm, không bằng cử để em đi một mình.” Kim Tuyết Mai ngẩng đầu lên, kiên định nhìn Cao Phong.

“Lúc này ở Thành phố Hà Nội đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng, thế cục không rõ ràng, một mình em trở về để đối mặt với nguy hiểm ư? Cao Phong hơi nhíu mày lại, một khi Kim Tuyết Mai đã quay trở về, vậy thì bản thân anh nhất định sẽ thật sự phải cắt đứt quan hệ với Kim Tuyết Mai rồi.

Cho dù lời nói dối của của Kim Tuyết Mai và Kiều Thu Vân không có một kẽ hở nào, Cao Bằng nhất định cũng sẽ cho người theo dõi Kim Tuyết Mai.

Với tình hình như vậy, Kim Tuyết Mai nhất định sẽ không liên lạc được với Cao Phong.

“Cho dù một mình em phải đối mặt với nguy hiểm, em cũng không để Cao Phong rơi vào nguy hiểm” Kim Tuyết Mai vô cùng nghiêm túc.

Cao Phong có thể đỡ cô từ bục cao chín mét, cô đối mặt với nguy hiểm vì anh thì có gì chứ? “Sau khi em quay về, em sẽ nghĩ cách để liên lạc với anh, nói cho anh biết tin tức của Thành phố Hà Nội.” Kim Tuyết Mai nói thêm một câu.

Thế mà từ nãy đến giờ, Cao Phong vẫn không nói lời nào, trong lòng rối hết lại.

Nếu không phải là vì bất đắc dĩ, có người đàn ông nào lại để người phụ nữ mình yêu phải đối mặt với nguy hiểm một minh chứ.

Thế nhưng Cao Phong hiểu rằng, đây đã là kế hoạch phù hợp nhất lúc này rồi.

Vậy nên, anh không thể không chấp nhận đề nghị của Kim Tuyết Mai. Kim Tuyết Mai thấy Cao Phong không nói gì, cô nghị hoặc đứng dậy từ trong lòng Cao Phong, nhìn anh. Cao Phong lúc này đang đó mát. Kim Tuyết Mai cũng đỏ mặt lên, nước mắt cũng không ngừng rơi.

Biết Cao Phong hơn ba năm, bây giờ cũng gần bốn nằm rồi, ngoại trừ ba tháng Cao Phong bị thương, Kim Tuyết Mai chưa từng thấy Cao Phong rơi nhiều nước mặt đến như vậy.

Cho dù trong tiệc mừng thọ của bà lão, Cao Phong quỳ gối trước lão ông ngoại, anh cũng chỉ đỏ mắt lên, cổ gắng để ép nước vào trong.

Thế mà bây giờ, trên mặt Cao Phong đều là nước mắt. Đàn ông không rơi nước mắt, chỉ là chưa đến lúc anh ta thật sự đau lòng.

Một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, rất cuộc trong lòng phải không nỡ đến mức nào, mới có thể khóc nhiều được như vậy?

Kim Tuyết Mai vô cùng đau lòng.

Sau đó, cô dùng đôi môi mềm mại của mình hôn nhẹ lên khuôn mặt của Cao Phong.

Cô hôn lên từng giọt nước mắt của Cao Phong, rồi hôn lên miệng của Cao Phong.

Sau một nụ hôn dài, Kim Tuyết Mai giơ tay ra, nâng mặt của Cao Phong lên.

Lúc này, Kim Tuyết Mai dường như đang trở lại ba tháng ấy, giống như một người chị tri kỷ, khuyên nhủ Cao Phong yếu ớt. Cao Phong cũng chỉ để lộ ra mặt yếu đuối này ở trước Kim Tuyết Mai.

Đối mặt với bao nhiêu áp lực, anh cũng mệt rồi.

“Cao Phong đừng khóc, em sẽ bảo vệ anh thật tốt, em ở Thành phố Hà Nội đợi anh quay lại.”