Rể Quý Rể Hiền

Chương 971






Chương 971

“Chủ yếu là Lâm Vạn Quân ở bên kia, nếu có thời cơ thích hợp, Lâm Vạn Quân khẳng sẽ thông báo cho chúng ta biết “

Mấy tháng qua Khúc Đại Minh cũng đã trưởng thành lên không ít, phân tích mọi chuyện vô cùng hợp lý.

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, sự kích động trong lòng cũng đã được giảm bớt Lâm Vạn Quân, giống như là đầu não, là nhân vật then chốt, khống chế cả liên minh Đế Phong.

Từ người đầu não này, đã phân chia ra rất nhiều đơn vị, phân tán ở rất nhiều những nơi khác nhau.

Chỉ cần người đứng đầu này đứng lên khởi động, tất cả mọi người sẽ cùng nhau thu hồi, hội tụ đến cùng một chỗ, hình thành nên một thế trận khuynh đảo đất trời. Mà người có thể khởi động này cái nút này, chỉ có thể là bản thân Cao Phong.

Nhưng mà hiện tại, thời cơ vẫn chưa chín muồi.

“Thật không biết, sau cùng có thể có được kết quả như thế nào, mới có thể xứng đáng với sự vất vả, sự trả giá của nhiều người như vậy.”

Cao Phong trầm ngâm mất một lát, sau đó bỗng nhiên buông tiếng thở dài.

“Anh Phong, ta tin vào kết quả này, nhất định sẽ làm tất cả mọi người trong chúng ta vừa lòng”

“Tin vào sức mạnh, thật sự rất mạnh mẽ!” Ảnh mắt Khúc Đại Minh cực kỳ kiên định.

“Hy vọng là vậy! À cậu có biết chút nào về tình hình bên thành phố Hải Phòng không?” Cao Phong quay đầu hỏi. Khúc Đại Minh nở nụ cười, anh ta đương nhiên biết, Cao Phong khẳng định sẽ không tình nguyện chịu đựng cô đơn. Bởi vì có những người, từ nhỏ đã mang trong mình khí chất vương giả, từ nhỏ đứng ngạo nghễ mà sự tồn tại của chúng sinh trên thế gian.

Cái thành phố Hải Phòng kia, suy cho cùng cũng sẽ bị Cao Phong đạp ở dưới chân, trở thành bệ đá kê chân của anh.

Cho nên về việc này, anh ta cũng đã có chuẩn bị từ sớm, chỉ là đang chờ thời khắc này mà thôi.

“Anh Phong, em hiện tại cũng không biết mình có đang bị ai theo dõi không, cho nên chúng ta không thể tiếp xúc quá lâu.”

“Về chuyện cục diện bên phải thành phố Hải Phòng, ta sẽ sửa lại thành một văn bản, sau đó sẽ gửi nó tới điện thoại của anh.” Khúc Đại Minh nhỏ giọng nói.

Cao Phong khẽ gật đầu, như vậy là tốt nhất.

“Còn có, Anh Phong, sau này nếu anh muốn biết thêm cái gì, cũng có thể tùy thời nói với em.”

“Ở bên phía thành phố Hải Phòng, ta đã phát triển một mạng lưới tình báo, mục đích chính là để thu thập tin tức, những cái khác thì đều không đụng tới.”

“Về vấn đề an toàn thì anh cứ yên tâm, vì đến ngay cả người thu thập tin tức, cũng không biết vì sao mình phải làm như vậy.”

Khúc Đại Minh lại nói cho Cao Phong biết một tin vui nữa, đương nhiên đây cũng là mạng lưới tình báo có ích nhất.

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, tầm quan trọng của tình báo, không cần nói cũng biết.

“Anh biết rồi!” Cao Phong gật đầu.

“Mặt khác, Anh Phong, có cần phải, kê đám người Cao Kim Thành trở về không?” Khúc Đại Minh dừng lại một chút, sau đó vẫn nhẹ giọng hỏi.

Cao Phong có chút kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Cậu có thể liên hệ với đám người Cao Kim Thành sao?”

“Là anh Cao Kim Thành đã nghĩ mọi cách để liên lạc với tôi, chắn hắn là do Lâm Vạn Quân cung cấp tin tức, bọn họ cũng đang tìm anh.” Khúc Đại Minh giải thích nói.

Cao Phong trầm mặc hai giây, sau đó đột nhiên vỗ tay một cái: “Hỏng rồi! Mọi người không phải đã gặp nhau rồi chứ “Làm sao vậy?” Khúc Đại Minh có chút ngốc nghếch hỏi.

“Trong cơ thể của mỗi một chiến sĩ của nhà họ Cao, đều đã bị cấy vào người một con chip điện tử, nó không chỉ có bao hàm tất cả hồ sơ cá nhân, còn có cả chức năng định vị và truy lùng dấu vết.”

“Bọn họ cùng nhà họ Cao trở mặt với nhau, khẳng định sẽ bị nhà họ Cao tiến hành theo dõi theo dõi, sau khi mọi người liên hệ với nhau, tất nhiên sẽ khiến cho nhà họ Cao đích chú ý tới!” Cao Phong có chút lo lắng.

Nhưng mà, Khúc Đại Minh cũng chậm rãi lắc đầu.

“Anh Phong, cái này anh hãy yên tâm đi, đám người anh Cao Kim Thành, đã đem hết mấy con chíp đó trong cơ thể lấy ra rồi.” Khúc Đại Minh trầm giọng trả lời.

Nói tới đây, từ sâu trong ánh mắt của Khúc Đại Minh, cũng xuất hiện sự kính nể với bọn họ.

Tinh thần của Cao Phong bị lay động mạnh mẽ, thanh âm có chút run rẩy, hỏi: “Như thế nào, họ lấy nó ra như thế nào?”

“Thân ở vùng hoang vu hẻo lánh, không có bất kỳ điều kiện chữa bệnh hay dụng cụ nào, dùng nhiệt độ cực cao để khử khuẩn cho dao găm, sau đó sẽ dùng con dao đó để lấy ra.” Khúc Đại Minh nói một chữ không thiếu, giải thích cho Cao Phong.

Ánh mắt Cao Phong hơi trợn to, ước chừng trầm mặc mất gần một phút đồng hồ, mới chậm rãi gật đầu.