Rể Quý Rể Hiền

Chương 956






Chương 956

“Giám đốc Trung, anh đang gọi tôi sao?” Kim Tuyết Mai đứng nguyên chỗ cũ, giữ khoảng cách vừa đủ, vừa không mất lịch sự cười đáp lại.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo đắt tiền bước tới.

Người thanh niên này là Tổng giám đốc chỉ nhánh của công ty bất động sản Phát Đạt, Phí Văn Trung.

Thấy Phí Văn Trung đến gần, nhiều nữ nhân viên của công ty đều sáng mắt lên.

Phí Văn Trung rất đẹp trai, ngang ngửa với các minh tinh lớn.

Nghe nói điều kiện gia đình cũng không tệ, không chỉ là con nhà giàu mà còn rất có năng lực.

Quan trọng nhất là hiện giờ Phí Văn Trung vẫn đang độc thân. Chính điều đó làm cho anh ta trở thành nam thần trong lòng của nhiều nữ nhân viên.

Phí Văn Trung mỉm cười bước tới, giọng nói ôn hòa nhìn Kim Tuyết Mai: “Tuyết à, chuyện là thế này..”

“À, giám đốc Trung chú ý cách xưng hộ của mình chút, cảm ơn.” Kim Tuyết Mai chỉ cười nhạt và đáp lại bằng một giọng rất nghiêm túc.

Phí Văn Trung sửng sốt một lát rồi nở nụ cười ngay: “Được rồi, Cao Tuyết, cô đi một mình về, hay là để tôi đưa cô về nhé?”

“Hả?” Kim Tuyết Mai hơi bất ngờ, lẽ nào Phi Văn Trung không biết, hàng ngày Cao Phong vẫn đưa đón cô đi làm sao?

Nhưng Kim Tuyết Mai cũng không nói nhiều với Phí Văn Trung, cô khách sáo đáp lại: “Cảm ơn giám đốc Trung, không cần đầu Kim Tuyết Mai nói xong thì đi thẳng ra ngoài.

“Ấy! Cao Tuyết, chờ đã, nhà cô ở đâu xem chúng ta có tiện đường không?”

Thấy Kim Tuyết Mai quay người rời đi thì Phí Văn Trung cảm thấy hơi không vui, anh lại vội vàng đuổi theo.

“Thật sự không cần đầu giám đốc Trung, có người tới đón tồi rồi.” Kim Tuyết Mai khách sáo nói.

“A, tôi nhớ ra rồi, hình như tôi nhìn thấy người đến đưa đón cô rồi. Côi gọi xe đến đón à?”

“Như thế chi bằng để tôi đưa cô về.” Ảnh mắt Phí Văn Trung lóe lên vẻ khinh thường, anh ta giơ tay ấn chìa khóa xe. Một chiếc BMW X6 ở đẳng xa sáng đèn và phát ra tiếng mở khóa bíp.

Phí Văn Trung tự tin nhìn Kim Tuyết Mai, người ta thường nói con gái thà ngồi khóc trong xe BMW còn hơn cười khi ngồi trên xe đạp.

Chiếc BMW X6 của anh ta chẳng lẽ không bằng chiếc taxi mà Kim Tuyết Mai ngồi sao?

Nhưng Kim Tuyết Mai thậm chí còn không nhìn vào chiếc BMW, cô chỉ lặng lẽ đứng một chỗ chờ đợi.

Từ xa, một chiếc xe Santana màu trắng đang chậm rãi đi về phía bên này.

Hai người đều không để ý đến chiếc xe này vì dù sao nó cũng chỉ là một chiếc Santana bình thường, không thu hút sự chú ý của người khác lắm.

“Cao Tuyết, để tôi đưa cô về đi. Dù sao tôi cũng đang nhàn rồi lại tiện đường mà, rất nhanh thôi.”

Phí Văn Trung vẫn không muốn từ bỏ, anh ta cổ lôi kéo Kim Tuyết Mai một lần nữa.

“Thật sự không cần đầu, cảm ơn anh.” Kim Tuyết Mai đứng sang một bên và quay đầu nhìn về phía xa.

Từ trước đến nay Cao Phong vẫn luôn đúng giờ, sao bây giờ anh vẫn chưa đến nhỉ? “Ây dà, đi thôi, đi thôi.

Phí Văn Trung hiểu rằng để theo đuổi một cô gái như Kim Tuyết Mai phải mềm nắn rắn buông.

Vì vậy anh ta vừa nói vừa đi tới kéo tay Kim Tuyết Mai.

“Chạm thử vào cô ấy đi, tôi chặt tay anh.”

Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên. Kim Tuyết Mai và Phí Văn Trung cùng ngần người ra, cô quay đầu lại về phía âm thanh vừa phát ra.

Cô nhìn thấy Cao Phong đẩy nhẹ cánh cửa chiếc xe Santana và bước xuống.

Đương nhiên, Phi Văn Trung không sợ Cao Phong nhưng anh ta vẫn thu lại cánh tay đang kéo Kim Tuyết Mai.

“Vũ… anh Vũ.” Kim Tuyết Mai vô cùng vui mừng, cô định gọi anh Phong nhưng nửa chừng đã kịp đổi lại là anh Vũ.

Phi Văn Trung cũng cau mày liếc nhìn Cao Phong, đương nhiên anh ta đã từng nhìn thấy Cao Phong nhưng lúc trước anh ta luôn giả vờ không biết. Nên khi nhìn thấy Cao Phong lái xe qua anh ta cảm thấy hơi kinh ngạc.

Nhưng Phi Văn Trung thấy đó chỉ là một chiếc xe bình thường nên tỏ ý khinh thường.

Anh ta lại một chiếc BMW X6 nên chiếc xe Santana chỉ 200 triệu này không lọt vào mắt anh ta.

“Em giới thiệu với anh một chút, đây là Tổng giám đốc của công ty em, Phó Văn Trung. Kim Tuyết Mai bước tới và nằm lấy cánh tay của Cao Phong, cô vừa cười vừa nói. Thấy Kim Tuyết Mai nằm lấy cánh tay của Cao Phong, mắt Phó Văn Trung lóe lên một tia ngưỡng mộ và cả sự đổ kỵ nữa.

“Phi Văn Trung?” Khi Cao Phong nghe đến cái tên này thì anh nhìn anh ta bằng một ánh mắt rất kỳ lạ.

Cái tên này thật thú vị.