Rể Quý Rể Hiền

Chương 886






Chương 886

Kim Tuyết Mai vội vã nằm lấy cánh tay của Cao Phong, cô sợ Cao Phong sẽ giống trước đây, sẽ giết người tiếp.

Cao Phong hít sâu để kìm lại bạo lực đang trỗi dậy trong lòng mình, sau đó quay đầu sang phía Ngô Phương Hân.

“Cô muốn làm gì?” Ngô Phương Hân lùi lại hai bước trong vô thức.

Thế nhưng, dù chỉ một chút cô ta cũng không sợ Cao Phong.

Cô quen nhiều bằng đảng lớn nhỏ như vậy, chẳng phải chỉ cần một cú điện thoại thôi thì hai mươi người lập tức sẽ đến giải quyết Cao Phong sao? “Anh nghĩ anh đánh như vậy là lợi hại lắm sao? Tôi nói cho anh biết, còn nhiều người lợi hại hơn anh nhé “Cho dù anh dám đánh đi chăng nữa, thì cũng không thể nào che đậy được chuyện Kim Tuyết Mai trộm đồ đầu.” Ngô Phương Hân khoanh tay trước ngực, giễu cợt nói.

“Cô nói đây là đồ của cô, vậy có có biên lai khi mua bộ đồ này không?” Cao Phong lạnh lùng hỏi Ngô Phương Hân.

“Tôi.” Ngô Phương Hân nghe xong, ngây người ra.

“Sao? Cô không lấy ra được à?” Cao Phong liếc nhìn Ngô Phương Hân.

“Hừ! Tôi đây mua đồ, từ trước đến nay không cần xuất biên lai, không thích thì cứ thế vứt đi thôi.”

“Các người nghĩ tôi giống các người, còn phải giữ lại để tìm đến dịch vụ hậu mãi sao?” Ngô Phương Hân chế nhạo.

“Cô không có, tôi có!” Cao Phong lấy ra một tờ biên lại.

Ngô Phương Hân sửng sốt, mọi người xung quanh kinh ngạc.

Kim Tuyết Mai vội vã đưa tay chộp lấy biên lai, giá ghi trên đó đúng thực sự là một triệu một trăm ba mươi sáu nghìn.

Chứ không phải như Cao Phong nói là hơn trăm sáu mươi nghìn.

Lúc này, không ai nói thêm lời nào nữa.

Cho dù bọn họ có muốn giúp Ngô Phương Hân đi chăng nữa, nhưng khi Cao Phong lấy ra tờ biên lai này, còn Ngô Phương Hân thì không có thì bọn họ cũng không thể hành động quá lộ liễu được.

“Hừ! Biên lai này, tôi có thể lấy ra mười tờ bất cứ lúc nào.”

Ngô Phương Hân lạnh lùng hừ một tiếng, liếc nhìn Kim Tuyết Mai và Cao Phong với vẻ mặt không mấy thiện cảm rồi quay lên lầu.

Cao Phong dám làm cho Ngô Phương Hàn bẽ mặt, chuyện này cô ta nhất định sẽ ghim trong lòng.

Những người khác thấy hết chuyện hay họ rồi thì ai nấy cũng tự quay về nhà.

“Tên nhãi con, chờ đấy!”

Những tên khốn nằm dưới đất cũng đứng dậy, chỉ vào Cao Phong mà chửi.

Cao Phong lạnh lùng liếc nhìn bọn chúng, bọn chúng thấy vậy sợ hãi bỏ chạy.

“Tuyết Mai à! Chúng ta về nhà thôi. Cao Phong nằm lấy tay Tuyết Mai rồi đưa cô nhà.

“Ừm!” Kim Tuyết Mai như một chú chim nhỏ khẽ nép vào Cao Phong, cô ngoan ngoãn cùng Cao Phong tiến về phía trước.

Ở bên cạnh Cao Phong, cô cảm thấy an toàn vô cùng, anh bao bọc che chở cô khiến cô cảm thấy thật ấm áp.

Trong phòng.

Kim Tuyết Mai giúp Cao Phong cởi bỏ áo khoác ngoài, hai người cùng ngồi xuống bàn.

“Vốn dĩ anh mua cho em ít trứng gà, nhưng giờ chỉ còn lại chút thịt này thôi.” Cao Phong luống cuống nói.

“Anh này! Anh dùng trứng gà đánh người ta như vậy, không phải là lãng phí sao?” Kim Tuyết Mai bất lực lắc đầu, nhưng cô không trách Cao Phong.

Sau đó cô ngẩng đầu lên hỏi: “Bộ đồ hơn một triệu này, anh lấy đâu ra tiền mua thế?”

“Tất nhiên là do anh kiếm được rồi, một triệu thôi có gì nhiều đâu chứ.” Cao Phong khẽ nói.

“Một triệu mà còn không nhiều hả? Có thể trả hai tháng tiền thuê phòng đó!” Kim Tuyết Mai kêu lên.

on.

Cao Phong khựng lại, trong lòng có chút bất Bởi từ tiết kiệm chuyển sang xa xỉ là điều quá dễ thực hiện, nhưng từ xa xỉ chuyển sang tiết kiệm thì lại rất khó.

Kim Tuyết Mai vốn là một cô gái lá ngọc cành vàng của nhà họ Kim. Cuộc sống trước đây của cô có thể nói không phải quá là sung sướng, nhưng mà so với hiện tại thì lúc đó tốt hơn nhiều.

Nhưng vì anh, cô thà sống cuộc sống mà đến một mớ rau cũng phải mặc cả từng đồng.

Một cô gái như vậy, ai mà không trân trọng chú?

“Haizz, hiện tại thì chúng ta đắc tội với Ngô Phương Hân rồi. Những ngày tháng tới, chúng ta chắc chắn sẽ gặp khó khăn cho coi.” Kim Tuyết Mai lắc đầu nói.