Rể Quý Rể Hiền

Chương 882






Chương 882

Ngay khi Cao Phong chuẩn bị rời khỏi công trường, giọng nói của một cô gái đột nhiên vang lên.

Cao Phong khẽ cau mày dừng lại.

Một cô gái tuổi đôi mươi chạy lại từ một căn phòng làm bằng tôn của dự án công trường. Cô gái này mặc quần áo hàng hiệu, trông rất sạch sẽ, trái ngược hẳn với bộ dạng bẩn thỉu của Cao Phong. Cô ta có vóc dáng cao ráo, bờ môi đỏ và hàm răng trắng, trông như một nữ minh tinh vậy. Lúc này, sắc mặt của cô ta ửng hồng, chạy về phía Cao Phong.

“Cho anh này.” Cô gái đi tới và đưa cho Cao Phong một chai nước ngọt Mizone.

Nhìn thấy chai nước ngọt Mizone này, Cao Phong nuốt nước bọt đánh ực một cái, nhưng không đưa tay ra nhận lấy.

Cô gái này là nhân viên thực tập trong bộ phận dự án.

Từ hai ngày trước, mỗi lần Cao Phong tan làm là liền chạy tới đưa cho anh một chai nước. Cao Phong không biết cô có ý gì.

“Không! Cảm ơn Cao Phong nói lời từ chối như hai lần trước, sau đó xoay người rời đi.

“Cao Phong, anh không khát sao? Tại sao anh không uống?” cô gái nhìn Cao Phong một cách khó hiểu.

Cao Phong dừng lại, nghiêm nghị nói: “Xin lỗi! Tôi đã kết hôn rồi. Vợ tôi vẫn đang đợi tôi ở nhà. Cảm ơn lòng tốt của cô!”

Cao Phong cũng nhìn ra gái xinh đẹp này có tấm lòng thiện lương.

Nhưng cho dù cô ấy có là tiên nữ giáng trần đi chăng nữa cũng không thể nào sánh nổi với một lọn tóc của Kiều Tuyết Mai.

Ngay cả khi cô gái này có tặng cho Cao Phong mỹ tửu thì cũng không thể nào sánh bằng ba tháng Kim Tuyết Mai chăm sóc anh cẩn thận, không thể nào sánh bằng món trứng rán mà kim Tuyết Mai làm cho anh.

Trên đời này không có tình yêu nào vô duyên vô cớ và cũng không có mối hận nào như vậy cả.

Cô gái này đối với Cao Phong tốt như vậy, anh cũng không đoán được điều gì.

“À… tôi chỉ muốn… chỉ muốn đưa cho anh chai nước để uống thôi.” Cô gái sững sờ trong vài giây, xấu hổ nói.

“Không cần! Cảm ơn!” Cao Phong thờ ơ đáp, sau đó không chút do dự liền rời đi.

Cô gái sững sờ nhìn Cao Phong đi xa, trên tay cô vẫn cầm nguyên chai nước, bối rối đứng tại chỗ.

“Tử Đồng! Cô ngốc rồi hả? Cô nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của anh ta xem, như thể là cô đang cầu xin anh ấy vậy.”

Đúng lúc này, một cô gái khác đi tới, có chút khinh thường rồi nói.

Diêm Tử Đồng cầm chai nước, cúi đầu không nói gì.

“Được rồi, chúng ta chỉ đến đây thực tập luyện mạ thôi, chúng ta không bao giờ giao du với những người cấp thấp thế này đâu.

“Tình yêu giữa thiên kim tiểu thư và tên tiểu tử nghèo hèn? Chuyện đó chỉ có trong phim mà thôi.” Cô ta bĩu môi nói.

Diêm Tử Đồng lắc đầu và nói: “Không phải, chỉ là tôi cảm thấy anh ta khác biệt so với người khác, có gì đó rất đặc biệt…

“Không thích anh ta, vậy đơn giản là hiếu kỳ rồi.”

Cô gái nghe Diêm Tử Đồng nói xong bĩu môi tiếp, rôi nói: “Lẽ nào cô không biết, sự hiếu kỳ của một người con gái đối với một người đàn ông chính là bước đầu tiên dẫn đến sa ngã hay sao?”

“Được rồi! Đừng nói đến anh ta nữa. Hai người định trước là không có khả năng nào đâu.”

“Tôi vừa mới nghe quản đốc Mao nói rằng công việc ở đây đã xong, mai anh ta sẽ không qua đây đâu.” Cô gái dắt Diêm Tử Đồng bước vào nhà.

Diêm Tử Đồng không nói gì, trong lòng có chút thất vọng. Đúng vậy, không hề có bất cứ khả năng nào.

Anh ấy đã kết hôn rồi, có vợ rồi.

Ở khu tập thể của Cao Phong và Kim Tuyết Mai.

Ngay khi Kim Tuyết Mai đi bỏ rác vào thùng thì cô Trương bước tới.

“Chỗ rác này không phải tùy tiện vứt là được. Mỗi tháng đều phải trả phí dọn dẹp vệ sinh cô có biết không?” Cô Trương nói.

Kim Tuyết Mai dừng lại, sau đó gật đầu thể hiện rằng cô biết điều đó.

Sau đêm nói chuyện với Ngô Phương Hân, những người trong khu tập thể trở nên hung hãng hơn với cô và Cao Phong.

Kim Tuyết Mai không nói với Cao Phong những chuyện này vì sợ Cao Phong sẽ xô xát với mọi người.

Nhưng mà họ sớm sẽ chuyển ra ngoài thế nên Kim Tuyết Mai vẫn có thể chịu đựng được.

“Tôi sẽ trả tiền.

Nói xong, Kim Tuyết Mai chuẩn bị quay trở về phòng.