Rể Quý Rể Hiền

Chương 864






Chương 864

Cao Phong nhìn đến hai mắt phát sáng, không ngăn được mà nuốt nước bọt khiến yết hầu chuyển động lên xuống liên tục. Nhưng Kim Tuyết Mai không nói gì, Cao Phong cũng sẽ không chủ động vươn tay gắp đồ ăn.

“Đều là người mình cả, đừng khách sáo. Tuyết Mai, các cô cứ ăn trước đi, tôi bàn chuyện với Giám đốc Trung và Giám đốc Duy

Hứa Viễn Nam khua khua tay trông rất hào phóng, ông ta nói với Kim Tuyết Mai.

“Cảm ơn Giám đốc Nam.

Kim Tuyết Mai gật đầu, đợi sau khi ba người Hứa Viễn Nam động đũa thì mới gắp một miếng sườn cho Cao Phong.

Cao Phong rất vui, anh vội vàng cúi đầu gặm.

“Ăn chậm thôi.. Kim Tuyết Mai yêu chiều nhìn Cao Phong, trong tay cầm theo khăn giấy lau khóe miệng cho Cao Phong.

Chung Hồng Trung liếc nhìn Kim Tuyết Mai, sau đó ông ta giả vờ như tùy tiện hỏi: “Giám đốc Nam, tôi nghe nói chị dâu đang nằm viện, có nghiêm trọng không?”

“Không sao. Chút bệnh nhỏ thôi, khỏi nhanh thôi.” Hứa Viễn Nam không hề để tâm, xua xua tay.

Bữa ăn cứ tiếp tục diễn ra trong không khí như vậy, Kim Tuyết Mai hầu như không ăn gì cả, vẫn luôn gắp đồ ngon cho Cao Phong.

Rất lâu rồi Cao Phong không ăn được những món ngon như vậy, nên anh vô cùng vui vẻ.

“Tuyết Mai, cô đừng lo cho em trai nữa, xem bộ dáng ăn đó của cậu ta thì cũng không đói được đâu. Nào nào, chúng ta uống một lỵ” Chu Hồng Trung nói, sau đó cầm một ly rượu lên, hơn nữa ông ta còn đứng thẳng dậy.

“Giám đốc Trung, ông biết tôi không biết uống rượu mà.” Kim Tuyết Mai vội vàng xua tay từ chối.

“Thật sự không được. Tôi thật sự không biết uống rượu.”Tuyết Mai nhíu mày nói.

“Tuyết Mai, như vậy thì có hơi làm mất hứng nhỉ?” Sắc mặt Hứa Viễn Nam tối lại, giọng điệu cũng thấp xuống.

Kim Tuyết Mai ngẩn ra một lúc, sau đó thì nhẹ thở dài, cuối cùng cô vẫn cầm ly rượu lên và nhẹ s20 Mu môi.

 

 

 

“Đó, như vậy là đúng rồi mà. Cũng đã ăn cơm rồi, sao có thể không uống rượu. Nếu ÓC, cô không uống thì chúng tôi cũng không thể bảo em trai cô uống nhỉ?”

Ba người Hứa Viễn Nam nói liến thoắng, không ngừng khuyên Kim Tuyết Mai uống rượu.

Kim Tuyết Mai thật sự không từ chối được nữa, liền đặt lên miệng nhấp môi một chút.

Ba người Hứa Viễn Nam đều vô cùng nhiệt tình, hận không thể cầm ly rượu đổ vào trong miệng Kim Tuyết Mai.

Rất nhanh sau đó, sắc mặt Kim Tuyết Mai đã đỏ ửng, nhìn vô cùng quyến rũ.

Ba người Hứa Viễn Nam nhìn đến hai mắt sáng rực, đều không ngừng xoa lòng bàn tay với vẻ phấn khích.

Nhưng mà bọn họ cũng không nóng vội. Kim Tuyết Mai này đã là con cá nằm trên thớt, hôm nay tuyệt đối phải

làm được việc.

Mà trong quá trình này, Cao Phong chỉ để ý ăn đồ ăn, bận rộn đến thời gian ngẩng đầu cũng không có.

“Vợ tôi bị gãy xương bàn tay và đầu bị chấn thương não cấp độ nhẹ, đã đủ để cấu thành tội cố ý sát thương”

“Tuyết Mai à, cô nói xem, nếu tôi đưa hai người vào đồn thì em trai cô phải bị phán tội bao lâu nhỉ?”

Hứa Viễn Nam say xỉn nhin Kim Tuyết Mai, trong mắt lóe lên một tia khó nói.

“Vậy chí ít cũng phải trên ba năm” Chu Hồng Trung cổ ý nói khoa trương.

“Ba năm? Nếu không lấy được phí thuốc men thì còn phải nặng hơn.” Đàm Hồng Duy cũng nói theo. Trong lòng Kim Tuyết Mai phát ra tiếng rơi lộp bộp, cô biết là bữa ăn này không hề đơn giản như vậy mà.

“Giám đốc Nam, xin ông đừng như vậy. Em trai tôi không thể chăm sóc cho bản thân mình được, nếu như vào trong đồn… Kim Tuyết Mai mang theo vẻ mặt cầu xin.

Hứa Viễn Nam nghe vậy thì hơi nhíu mày, nói: “Vậy ý của cô là nói chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua sao? Vợ tôi bị đánh oan à?”

“Tôi nói cho cô biết, thế này cũng đã là nề mặt cô rồi đó. Bằng không thì đừng nói là cậu ta được gồi đây ăn cơm, tôi đã cho người đánh gãy một chân cậu ta từ lâu rồi, cô tin không?”

Hứa Viễn Nam nói xong thì sắc mặt vô cùng u ám, ông ta lập tức đưa tay lên chỉ vào Cao Phong.