Rể Quý Rể Hiền

Chương 823




Nhóm hai mươi người do Cao Quang Minh đứng đầu đều mang theo những vật rất đơn giản: một con dao ngắn, một số tiên và một chiếc điện thoại dùng để liên lạc với Cao Phong.

Không khó để nhận ra Cao Bằng được nhiều vệ sĩ của nhà họ Cao bảo vệ nên mới tác oai tác quái tại công ty trách nhiệm hữu hạn Kiên Đạt như vậy.

Mà chắc chắn trong tay những người vệ sĩ nhà họ Cao kia cũng có vũ khí nóng.

Cầm dao mà đi đánh với vũ khí nóng, ai nhìn vào cũng thấy đây là một hành động tự tìm mồ chôn cho mình.

Nhưng họ không còn lựa chọn nào khác.

Không cân biết là thành công hay thất bại, họ đều phải liều mạng, vì chuyện này chỉ có bọn họ mới làm được.

Nếu những tên cấp dưới của Dư Văn Cường ở trong trường hợp này, dù họ chịu làm thì năng lực làm việc của họ cũng không thể sánh bằng nhóm người của Cao Quang Minh, mà giờ họ có đồng ý hay không thì còn chưa biết nữa.

Chưa kể họ và Cao Phong cũng đâu có tình nghĩa sâu nặng gì, sao có thể bằng lòng hy sinh tính mạng vì Cao Phong? Sau khi Cao Quang Minh dẫn người đi rồi, Cao Phong vẫn giữ tư thế cúi người suốt ba phút mà không đứng dậy.

"Cậu Phong, hay là cậu về nhà nghỉ ngơi đi, anh Minh và những người khác đã đi làm việc rồi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu."

Cao Thành Sâm lau nước mắt, tiến lên vừa đỡ Cao Phong đứng dậy vừa an ủi.

Vũ Hoàng Lê cũng bước lên trước, nói bằng giọng điệu đầy nghiêm túc: "Đúng đấy cậu Phong, bây giờ Xí nghiệp Dương Thị vừa bị tiêu diệt, chúng ta tranh thủ lúc này dùng một vài thủ đoạn đi, thế thì chúng ta sẽ có thể hoàn toàn đứng vững được tại thành phố Hòa Bình này đấy."

Nhưng Cao Phong lại chậm rãi lắc đâu: "Tôi ở đây chờ tin tức từ họ, không đi đâu cả."

Nói xong câu này, Cao Phong từ từ xoay người, đi về phía cầu thang cũ kĩ bên cạnh.

Mọi người muốn nói lại thôi, không biết nên khuyên anh thế nào.

Ai cũng biết Cao Phong trọng tình trọng nghĩa.

Vật họp theo loài, người chia theo bây, nếu Cao Phong không có tính cách như thế thì sao anh có thể khiến Cao Thành Sâm và những người khác kính trọng anh từ tận đáy lòng? Cao Phong từ từ đi đến bên câu thang, trước khi đi lên, anh dừng lại, giọng khàn khàn nói: "Không được tiết lộ những việc mà nhóm của anh Minh sắp làm"

Anh không làm gì được nhiều, chỉ có thể cố gắng hết sức để tiêu diệt những chướng ngại ở sau lưng cho Cao Quang Minh và họ.

"Cậu Phong, tôi đã rõ!"

"Cậu Phong, xin hãy yên tâm!"2087658_2_25,60

Mọi người lập tức cung kính trả lời.

Cao Phong gật đầu, bước lên cầu thang tiến về phía sân thượng.

Dư Văn Cường và mấy người còn lại không chần chừ gì nữa, nhanh chóng ra ngoài chia nhau hành động.

"Kỷ Lợi, Đại Vỹ, tịch thu điện thoại của tất cả mọi người lại, không có nguyên nhân gì cả.

Ngoài ra tối nay không được để bất cứ kẻ nào rời khỏi đây nửa bước.

Lát nữa ăn cơm tôi sẽ cho người đưa qua, không ai được ở một mình, đi vệ sinh cũng phải đi chung ít nhất hai người.

Hãy cố gắng hết sức, nếu có gì bất thường thì hãy báo cho tôi biết.

Ai dám bao che, tôi sẽ vứt cho cá mập ăn đấy."

Dư Văn Cường thấp giọng nói, giọng anh ta tràn đầy sự lạnh lẽo.

Đương nhiên những người được anh triệu tập đến đây đều là những thành viên đáng để tin tưởng, Nhưng mọi việc luôn phải phòng một chữ "ngờ", để tin tức nhóm người Cao Quang Mình trở về công ty trách nhiệm hữu hạn Kiên Đạt không bị lộ ra ngoài, họ đành thực hiện phương pháp đối phó này.

Không ai dám can đảm phản bác, người nào người nấy đều ngoan ngoãn giao nộp điện thoại lên.

Trong khi chờ thông báo từ Công ty trách nhiệm hữu hạn Kiên Đạt, không một ai được bước ra khỏi đây nửa bước.

Trên sân thượng, Cao Phong đứng bên mép mà chắp hai tay.

Kho hàng chỉ được chiếu sáng bởi vài luồng sáng từ đèn pin nên còn rất nhiều chỗ bị bóng tối bao phủ.

Dù vậy nhưng những người xung quanh vẫn có có thể nhìn thấy Cao Phong đang đứng trên đó.

Lúc này, mấy trăm thành viên dưới đất đều kính sợ nhìn người trẻ tuổi được gọi là Cao Phong kia như nhìn một ông vua xa vời không thể với tới.

Khuôn mặt của Cao Phong đang không có biểu cảm gì.

Trên gương mặt đã đeo mặt nạ bình thường ấy là một đôi mắt sâu thẳm và mênh mông như sao trời đang nhìn về phương xa, mà điểm đến chính là công ty trách nhiệm hữu hạn Kiên Đạt.

Dường như anh nhìn thấy bóng lưng kiên định bất khuất của nhóm người Cao Quang Minh, là bóng lưng phấn đấu quên mình dù cho tầng tầng lớp lớp những mối nguy hiểm đang chờ họ ở phía trước.

Tâm trạng của Cao Phong vô cùng rối bời, anh lo lắng cho Kim Tuyết Mai, lo lắng cho cả nhóm người Cao Quang Minh.

Cao Phong sẽ không phụ Kim Tuyết Mai, nhưng anh cũng sẽ không phụ những người đàn ông quả cảm trung thành với mình như Cao Quang Minh và họ.

Song, cá và mèo không thể gặp cả hai, chuyện gì cũng phải có một sự lựa chọn.

Cao Phong hít thở sâu không ngừng, lông ngực phập phồng dữ dội, nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt đã nhảm chặt.

Anh khàn giọng nói: "Nếu như tôi có được sức mạnh có thể lật đổ mọi thứ, tôi sẽ không phụ bất cứ ai!"

Cao Phong dùng sức siết chặt hai tay đến mức khớp xương tay trắng bệch, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay.

Sâu hoäm.

Chưa bao giờ anh khát vọng sức mạnh như thế này.

Nếu anh có được năng lực khổng lồ, có được lực lượng kinh khủng muốn mưa là mưa, muốn gió là gió như những người tu tiên trong thần thoại ấy, anh sẽ không sợ hãi cả thế giới.

Nhưng cuối cùng, anh chỉ là một người bình thường.

Một người bình thường, thì sao có thể làm trái luật trời mà đi? Điện thoại của Cao Phong rung lên, là Lý Khải Kiệt gọi đến: "Anh Phong, người của tôi không cản được Cao Bằng, anh ta cũng không thèm nói gì với chúng tôi nên trong chuyện của công ty trách nhiệm hữu hạn Kiên Đạt, tôi chỉ có thể giúp được đến đây thôi"

Giọng nói của Lý Khải Kiệt mang theo chút gì đó áy náy và hổ thẹn.

Nhưng Cao Phong không trách cứ anh ta.

Lý Khải Kiệt đứng bên cạnh anh vào thời điểm này đã làm Cao Phong cảm động lắm rồi, cho dù Lý Khải Kiệt có mục đích gì, Cao Phong cũng luôn ghi nhớ cái ơn quý giá này.

"Tuyết Ngọc sao rồi?"

Cao Phong khẽ hỏi.

Lý Khải Kiệt ho một tiếng rồi đáp: "Tuyết Ngọc ấy à...

Anh Phong, cô em dâu kia của anh đúng là dũng mãnh thật, bây giờ Cao Bằng bị đưa đến bệnh viện rồi, nghe nói suýt nữa bị đánh thành thái giám..."

Cao Phong gật đầu, đương nhiên anh hiểu tính cách của Kim Tuyết Ngọc.

Theo như Kim Tuyết Mai đã nói thì cô và Kim Tuyết Ngọc là chị em sinh đôi, Tuyết Mai sinh trước, Tuyết Ngọc sinh sau, nhưng tính cách của hai người lại khác nhau một trời một vực.

Cao Phong hơi cầm chặt điện thoại, tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao, Cao Bằng có làm gì Tuyết Ngọc không?"

"Biệt thự tư nhân của Cao Bằng được canh phòng rất nghiêm, tôi không dò la được bên trong đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi có thể khẳng định là vân chưa đến mức xấu nhất."

Lý Khải Kiệt vội vàng trả lời.

Cao Phong gật đầu rồi lại hỏi về bệnh viện Cao Bằng đang nằm cùng với tình hình của Kim Tuyết Mai và Kiều Thu Vân.

Anh cũng muốn biết tình cảnh của Lâm Vạn Quân đang như thế nào.

"Sau khi anh gặp chuyện, ông Lâm Vạn Quân đã đứng ra quán xuyên mọi thứ, tự mình giải quyết rất nhiều việc.

Nhiêu thành viên trong Liên minh Đế Phong đã rời khỏi công ty trách nhiệm hữu hạn Kiên Đạt nhưng ông Lâm Vạn Quân vẫn không đi.

Ban đầu tôi không hiểu tại sao, nhưng bây giờ tôi đã biết rồi, ông ấy đang đợi anh trở về!"

Lý Khải Kiệt thở dài.

Anh ta thở dài vì cảm thán cho khả năng làm người khác cảm phục của Cao Phong.

Dù già hay trẻ, dù thân phận cao hay thấp, người ta đều cam nguyện vì Cao Phong mà hy sinh mọi thứ.

Một người có nhân cách đây mị lực như Cao Phong đây, Lý Khải Kiệt muốn lấy lòng còn không kịp, mà trong lòng anh ta cũng tự mặc cảm thấy mình không bằng anh.

Thế nhưng Lý Khải Kiệt lại không biết răng Cao Phong không hề hiểu cái gì gọi là phương pháp chinh phục lòng người, thu mua lòng người lại càng mù tịt.

Anh chỉ làm mọi chuyện bằng cả tấm lòng, với ai anh cũng đều đối xử chân thành cả, thế mới đổi lấy được sự trung thành của Lâm Vạn Quân và những người khác!