Rể Quý Rể Hiền

Chương 817




Trước đây Cao Phong không hề lo lắng vì bất cứ điều gì cả, đó là bởi vì anh không biết lý do tại sao Dương Nhân lại phải làm như vậy, anh còn nghĩ rằng bọn họ là đang giở trò đùa giỡn anh cơ.

Bây giờ thì anh đã muốn làm rõ mọi ngọn nguồn sự việc của chuyện này rồi, tự nhiên Cao Phong có một niềm tin mãnh liệt nào đó đang trỗi dậy lên trong lòng anh.

"Đứng lên đi."

Cao Phong liếc mắt nhìn hai người kia một cái, sau đó anh nhàn nhạt nói.

Dương Nhân nghe thấy vậy thì trong lòng vui mừng khôn xiết, ông ta vô cùng xúc động ngẩng đầu lên nhìn Cao Phong và hỏi: "Cậu Phong ơi, cậu...

cậu thật sự tha thứ cho chúng tôi sao?"

Những người khác cũng nhìn Cao Phong với vẻ mặt khác nhau, bọn họ muốn quan sát xem cuối cùng Cao Phong sẽ đưa ra quyết định như thế nào.

"Ha ha..."

Nụ cười của Cao Phong chứa đầy những ý vị sâu xa, trong mắt anh lại hiện lên một tia giều cợt đến khó tả.

Khi bắt gặp phải ánh mắt này của Cao Phong, cả hai cha con Dương Nhân và Dương Tuấn Minh đều bị anh làm cho sửng sốc đến nỗi cứng đờ người ra giống như bị điện giật vậy.

Cái khả năng đoán suy nghĩ chỉ qua lắng nghe lời nói và quan sát sắc mặt của đối phương này thì bọn họ vẫn gọi là hiểu biết một chút ít.

Trông dáng vẻ này của Cao Phong thì chắc chắn rằng vốn đĩ là anh không hề có ý muốn bỏ qua hay là buông tha cho bọn họ cải "Cậu Phong ơi cậu Phong à, chúng tôi cũng đã quỳ xuống xin lỗi van lơn cậu rồi mà, anh nhất định phải buông tha cho người nhà họ Dương chúng tôi đi!"

"Nếu như không có Xí nghiệp Dương Thị thì căn bản chúng tôi cũng không có cách nào để sống trên đời này nữa."

Dương Nhân liên tục chắp tay câu xin Cao Phong.

Vào lúc này, Dương Nhân vẫn còn chút dáng vẻ của chủ tịch lảng vảng ở đâu đó quanh đây, ông ta quy hai đầu gối trên mặt đất và khóc lóc thảm thiết.

Nhìn cái dáng vẻ thê thảm bần hàn này của ông ta quả thực là đã khiến cho bao nhiêu người nghe phải cảm thấy xót ra, bao nhiêu người nhìn thấy cảnh tượng này còn muốn nước mắt tuôn rơi nữa lài Khuôn mặt hững hờ của Cao Phong chỉ quay sang liếc mắt nhìn Dương Nhân một cái, trong lòng anh không hề có bất kỳ sự thương cảm hay là chua xót gì ở đây cả.

Cảm thông, thương hại người khác chính là thứ vô nghĩa nhất trên thế giới này.

Hơn nữa, Cao Phong của ngày hôm nay sớm đã không còn là Cao Phong của năm đó khi ở thành phố Hà Nội nữa.

"Ông có thể lựa chọn việc xin lỗi tôi, nhưng tôi cũng có thể lựa chọn việc không tha thứ cho ông mài!"

"Các ông chỉ còn một chút thời gian để có thể cút ra khỏi thành phố Hòa Bình này thôi"

Cao Phong lạnh lùng nói.

"Anh!"

Nhất thời Dương Tuấn Minh đang định đứng dậy, trong ánh mắt của anh ta hiện lên một tia hung hăng oán giận.2087652_2_25,60

Trong lòng Cao Phong âm thầm tự giễu, khi nhìn thấy bộ dạng này của Dương Tuấn Minh, anh biết anh ta cũng không phải là toàn tâm toàn ý mà chân thành xin lỗi anh đâu, mà là do hoàn cảnh ép buộc mà thôi.

Con người như vậy dựa vào đâu mà còn muốn Cao Phong tha thứ chứ? Thật đúng là một câu chuyện khiến cho cả trời đất cũng cười hả hê mài Cái thủ đoạn thả hổ về rừng như thế này Cao Phong cũng đã nếm thử rất nhiều lần rồi.

"Cái thằng ranh con hư đốn này, còn không mau quỳ xuống!"

Dương Nhân tức giật mà hét lên một tiếng ý muốn ngăn chặn Dương Tuấn Minh lại.

Sau đó Dương Nhân lại vội vàng nhìn về phía Cao Phong, hai đầu gối của ông ta chạm xuống dưới đất rồi từng bước từng bước lết về phía Cao Phong đang đứng.

"Cậu Phong à, chúng tôi có mắt mà không trông thấy núi Thái Sơn, cái con kiến hèn mọn già cỗi như tôi đây cũng không biết vị thân thật sự là ai, xin cậu hãy tha cho chúng tôi đi mà!"

Sau khi Dương Nhân nói xong những câu nói đó, ông ta trực tiếp đập đầu xuống đất một phát thật mạnh ở ngay trước mặt Cao Phong.

Mọi người đứng ở xung quanh lại sững sờ một lần nữa.

Dương Nhân đường đường là Chủ tịch của Tập đoàn Dương Thị, vậy mà ông ta thật sự đã quỳ xuống rồi dập đầu vái lạy cầu xin sự tha thứ từ Cao Phong ở ngay giữa đám đông ư? Người thanh niên trẻ tuổi này tên là Cao Phong, rốt cuộc anh là ai chứt "Ha ha, không cần nói nhiều nữa."

"Hôm nay, Cao Phong tôi đây chính là muốn nói với toàn bộ thành phố Hòa Bình rằng Xí nghiệp Dương Thị của các người nhất định phải bị đánh phá tiêu tan!"

Khi Cao Phong nói ra một câu này, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều vô cùng sửng sốt đến nôi đứng đờ người ra.

Ngay cả người ta đã quỳ gối xuống để van xin hối lỗi mà cũng không được chấp nhận, lòng dạ của người tên Cao Phong này lại có thế tàn nhẫn như vậy sao? Nói xong những lời này, Cao Phong xoay người lại rồi chuẩn bị đi vào khu Bất động sản Tô Thịnh.

Đối với quyết định của Cao Phong, đương nhiên là Vũ Hoàng Lê và Khúc Đại Minh sẽ không có bất kỷ phản đối nào rồi, và bọn họ cũng lập tức làm theo những gì anh vừa nói.

Còn về phần suy nghĩ của Cao Phong vào lúc này như thế nào thì bọn họ cũng có thể đoán được phần nào rồi.

Đó chính là muốn lợi dụng Xí nghiệp Dương Thị để giết gà dọa khỉ, dùng nó để thiết lập quyền lực mà thôi.

Không ai có thể nghĩ rằng ban đầu Xí nghiệp Dương Thị lại có suy nghĩ là muốn dùng Bất động sản Tô Thịnh để giết gà dọa khỉ cơ đấy.

Cuối cùng, bản thân ông ta lại trở thành con gà bị giết.c"Cao Phong! Làm người nên để lại một chút lưu luyến đi, nhỡ đâu sau này có thể gặp lại được nhau, anh đừng có mà quá cuồng vọng như vậy!"

Đột nhiên Dương Tuấn Minh đứng dậy khỏi mặt đất, anh ta giơ ngón tay chỉ thẳng về phía Cao Phong và mắng chửi.

"Anh nghĩ rằng sau này tôi sẽ còn cho anh cơ hội để gặp lại anh vào tương lai sao?"

"Thật là cái thứ ngu ngục mài"

Cao Phong cười lạnh một tiếng, anh chắp hai tay ra đằng sau lưng rồi bước vào khu Bất động sản Tô Thịnh, đồng thời anh tiếp tục đi thẳng lên lầu.

Khi nghe thấy những lời này, có rất nhiều người cũng bị anh làm cho bàng hoàng hoảng hốt trong lòng.

Dương Tuấn Minh vẫn muốn nói điều gì đó, nhưng anh ta lại bị bảo vệ của Công ty Bất động sản Tô Thịnh trực tiếp đá văng ra ngoài.

Những người đang vây xem xung quanh cũng đã tự mình tách ra.

"Này! Tôi cảm thấy có phải là chúng ta nên đi nói lời xin lỗi với cậu Phong không?"

Một cấp cao của khu Bất động sản Tô Thịnh ăn nói một cách thận trọng, cẩn thận từng li từng tí một.

"Đúng rồi đấy! Xin lỗi đi, chúng tôi thực sự đã làm sai rồi"

"Ngược lại tôi lại cảm thấy rằng với thân phận của cậu Phong như vậy thì anh chắc chắn sẽ không quan tâm đến những gì chúng ta đã nói đâu?"

Có người cảm thấy rằng bọn họ nên đi xin lỗi Cao Phong, một số người khác lại cảm thấy điều đó là không cần thiết.

Quản lý Tiền khẽ lắc đầu, nói: "Mặc kệ cậu Phong có cần hay không thì chúng ta cũng phải bày tỏ thái độ chân thành của chúng ta chứt"

Trong văn phòng làm việc.

Cao Phong ngôi trên một chiếc ghế, anh đã trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu rồi, lúc này anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Tuy rằng Vũ Hoàng Lê và Khúc Đại Minh thắc mắc là làm thế nào mà Cao Phong lại có thể đánh bại được Xí nghiệp Dương Thị chứ, nhưng cả hai đều thông minh và cũng không có hỏi nhiều nữa.

Bọn họ đã tiếp xúc với Cao Phong lâu như vậy rồi, cho nên bọn họ đã phát hiện ra rằng lòng dạ của Cao Phong thâm sâu đến nỗi khiến người khác không thể lường trước được điều gì.

Vì vậy, cho dù Cao Phong có làm ra những chuyện khó tin đến mức nào đi chăng nữa thì bọn họ sẽ chỉ có thể vừa thán phục vừa sợ hãi mà thôi.

"Tổng giám đốc Hoàng Lê, đợi một lát nữa sẽ có người tới bàn giao công việc với anh, Xí nghiệp Dương Thị, chúng ta hãy cho ông ta ăn một trận đả kích thật đau đớn."

Cao Phong ngẩng đầu nhìn Vũ Hoàng Lê rồi nói.

"Cậu Phong à, tôi đã hiểu rồi!"

Vũ Hoàng Lê nghiêm túc gật đầu nói.

"Đại Minh à, cậu hãy hỗ trợ Tổng giám đốc Hoàng Lê tiếp quản Xí nghiệp Dương Thị nhé, sau này tôi sẽ trả công cho cậu bằng một khoản tiên thật xứng đáng."

"Tôi cũng sẽ tìm được một đối tác mạnh hơn cho cậu, có đủ tiền vốn đầu tư, chúng tôi cũng có thể liên lạc với nhau, tôi sẽ quyết tâm giành chiến thắng ở thành phố Hòa Bình."

Khi Cao Phong nói ra những lời này, giọng điệu của anh vô cùng tự tin.

Dưới tình huống này, Cao Phong đã có sự giúp đỡ của Tập đoàn Thế giới rồi, thật sự là chẳng khác nào như cá gặp nước, như hổ mọc thêm cánh cả.

Cả hai người đều gật đầu liên tục, hành động này cho thấy rãng bọn họ đã tuân theo mọi việc mà anh đã giao phó.

Chỉ trong thời gian năm phút sau, điện thoại của Lý Khải Kiệt gọi lại gọi tới.

Cao Phong bước vào phòng nghỉ ngơi để nghe điện thoại.

"Anh Phong này, tôi chỉ nói ngắn gọn tóm tắt câu chuyện này thôi nhé, điều tôi muốn nói là về thành phố Hà Nội, tôi không biết là anh đã biết chuyện này hay chưa."

"Nhưng tôi nghĩ rằng chắc hẳn là anh chưa biết được điều đó, vì vậy tôi phải thông báo với anh một tiếng."

Lần này, sau khi cuộc gọi được kết nối, Lý Khải Kiệt nói thẳng luôn vào vấn đề.

Nghe được những gì mà Lý Khải Kiệt vừa nói, đột nhiên Cao Phong cảm thấy vô cùng căng thẳng, anh vội vàng hỏi: "Thành phố Hà Nội đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Kim Tuyết Ngọc đã xuống núi rồi, còn Kim Tuyết Mai thì vẫn còn ở trên núi."

"Ngoài ra, Kim Tuyết Ngọc đã ở cùng với Cao Bằng, sau đó hai người họ đi tới Công viên Bảo Phong của Cao Bằng."

"Cao Bằng có rất nhiều vệ sĩ nên người của tôi không thể đến gần, tôi cũng không biết tình hình bây giờ như thế nào nữa."

Lý Khải Kiệt vội vàng nói.

"Cái gì cơ?"

Giờ phút này, đột nhiên trái tim của Cao Phong đập thình thích giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng tới nơi rôi ấy.

Tại sao Kim Tuyết Ngọc lại có thể xuống núi chứ? Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên là nơi riêng tư của tập đoàn Thế Giới, Cao Bằng không dám láo xược quá đáng ở nơi này đầu.

Vậy nên ở trên núi Bông Thiên, Kim Tuyết Ngọc đã an toàn rồi, nhưng tại sao cô ấy lại muốn xuống núi cơ chứ? Đây không phải là tự dâng thịt cừu non vào miệng hổ đói hay sao? Hay là Cao Bằng đang định tấn công hai chị em Kim Tuyết Mai? Anh ta chắc chắn là đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ nào đó! Trong đầu Cao Phong nhanh chóng lóe lên vô số suy nghĩ, trong lòng anh vô cùng bồn chồn, lo lắng.

Có những lo lắng về Kim Tuyết Ngọc và anh còn lo lắng cho cả Kim Tuyết Mai nữa.

Nếu như Cao Bằng đã quyết định ra tay, vậy thì anh ta nhất định sẽ không buông ta cho Kim Tuyết Ngọc đâu.

"Anh Phong à, có thể là...

có thể là mẹ vợ của anh cũng ở một bên ủng hộ chuyện này đấy.

Tôi chỉ là nhờ người tìm hiểu mà thôi."

Lý Khải Kiệt dừng lại một chút rồi lại nói tiếp, dù sao đây cũng là chuyện trong gia đình của Cao Phong, anh ta cũng không nên nói nhiều.

Nghe đến đây, đột nhiên Cao Phong nắm chặt bàn tay lại.