Rể Quý Rể Hiền

Chương 803




"Mẹ nó! Ông đây thật sự không còn chút kiên nhẫn nào đâu, kéo bọn họ ra cho tôi!"

"Nếu còn dám cản tiếp thì lập tức giết chết đi!"

Cao Bằng bỏ lại một câu sau đó xoay người rời khỏi biệt thự.

Ngay lập tức, có mười mấy tên vệ sĩ tiên lên cưỡng ép tách hai người ra.

Kim Ngọc Hải không muốn buông tay nhưng lại bị mười mấy người vây xung quanh đánh cho một trận.

"Các người sẽ không được chết tử tế! Một ngày nào đó...

Các người sẽ biết, các người sẽ không được chết tử tế!"

Ở bên trong biệt thự không ngừng truyền ra âm thanh rống giận của Kim Ngọc Hải.

"Cậu chủ Bằng, tôi sợ ông ta sẽ ra tay với tôi một lần nữa cho nên tôi muốn đi cùng con gái mình..."

Kiều Thu Vân giải thích một câu.

"Đi thôi đi thôi"

Cao Bằng không kiên nhẫn xua tay một cái, dù sao Kiều Thu Vân cũng sẽ không làm lên được sóng gió gì cả.

Ngay sau đó, mọi người lập tức lái xe rời đi chỉ để lại một mình Kim Ngọc Hải ở lại trong biệt thự.

"Các người nhất định sẽ chết không được tử tế! Chờ anh ta quay trở lại đi, anh ta nhất định sẽ quay trở lại."

"Chờ đến lúc anh ta quay trở lại, các người nhất định đầu sẽ phải chết, chết không được tử tế..."

Tim Kim Ngọc Hải như bị dao cắt, trong miệng thì thào nỉ non.

Biệt thự trên đỉnh núi Bổng Thiên.

Lúc này đã là xế chiều rồi, Kim Tuyết Ngọc đã đi gần một ngày rồi.

Kim Tuyết Mai ở trong biệt thự một ngày mà tưởng chừng như một năm, cô gọi điện cho đám người Kiều Thu Vân nhưng tất cả đều không bắt máy.

Sau đó, bàn tay Kim Tuyết Mai run rẩy bấm một dãy số trên điện thoại, là số điện thoại của Cao Phong.

Tuy nhiên, cuối cùng cô cũng không dám gọi đi.

Ngộ nhỡ điện thoại của cô bị Cao Bằng cho người theo dõi thì khi cô tùy tiện liên lạc với Cao Phong thì sẽ làm lộ tung tích của Cao Phong ngay lập tức.2087618_2_25,60

Kim Tuyết Mai rơi vào trong trạng thái khó xử.

"Không được! Tôi phải đi xuống núi!"

Lúc này, Kim Tuyết Mai không quan tâm bất kỳ điều gì nữa, cô đi thẳng ra khỏi biệt thự.

Bị người khác nói là kẻ ngu dốt cũng được, sự kích động này sẽ phải trả bằng cái gá lớn cũng được! Nhưng để cho Kim Tuyết Ngọc đi làm bia đỡ đạn còn mình thì bình yên vô sự ở chỗ này, cô không làm được.

Tuy nhiên, Kim Tuyết Mai vừa mới đi ra tới cửa đã chạm trán với chị Ngọc.

"Cô chủ Tuyết Mai, có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi nghe nói bên này xảy ra chuyện nên lập tức vội vàng chạy tới đây."

Trên mặt chị Ngọc tràn đầy sự lo lắng, cô ta vội vàng hỏi.

"Chị Ngọc, tôi phải đi xuống núi."

Kim Tuyết Mai nghiêm túc nói.

Chị Ngọc nghe vậy thì hơi sửng sốt, sau đó nói: "Vào trong nhà trước đã, vào trong rồi chúng ta nói chuyện sau."

Vừa nói chị Ngọc vừa kéo Kim Tuyết Mai vào trong nhà.

"Không được, chị Ngọc, tôi thật sự muốn đi xuống núi."

Dù cho thế nào đi nữa Kim Tuyết Mai cũng không nguyện ý đi vào trong nhà.

Chị Ngọc dừng lại, sau đó nói: "Đồ mà cô muốn tôi đã mang tới đây rồi."

Kim Tuyết Mai nghe vậy đột nhiên xoay đầu lại nhìn về phía chị Ngọc.

"Đi thôi, đi vào trong nhà trước đã, cho dù có chuyện gì xảy ra, cuống cuồng lên cũng vô dụng."

Chị Ngọc lại kéo Kim Tuyết Mai một lần nữa, nhưng lần này Kim Tuyết Mai không từ chối.

Sau khi đi vào trong nhà, Kim Tuyết Mai lập tức lấy que thử thai ở trong tay của chị Ngọc, chạy vào trong nhà vệ sinh.

Mà chị Ngọc thì ngồi lại ở trong phòng khách chờ đợi.

Năm phút sau, Kim Tuyết Mai đi ra khỏi nhà vệ sinh, sắc mặt tái nhợt, yên lặng ngồi ở trên ghế sô pha.

Bên trong thùng rác ở trong nhà vệ sinh, hai vạch đỏ trên que thử thai vô cùng nhức mắt.

Không ai biết răng giờ phút này ở bên trong nội tâm Kim Tuyết Mai đang bị hành hạ đến mức nào.

Trước kia, cô cảm thấy bời vì Cao Phong nên phải bảo vệ chính mình thật tốt.

Nhưng bây giờ lại có thêm một người tồn tại.Bên trong cơ thế của cô đang có một sinh mệnh nhỏ bé.

Cho dù có phải là vì Cao Phong hay không thì cũng phải vì cái sinh mệnh nhỏ bé này, cô không thể tùy ý làm bất kỳ chuyện gì.

Vốn dĩ khi được làm mẹ, trong lòng Kim Tuyết Mai phải vô cùng vui vẻ.

Nhưng giờ phút này, nỗi buồn trong lòng cô còn nhiều hơn niềm vui.

"Cô chủ Tuyết Mai, chúng ta đều là phụ nữ nên có một số chuyện quan trọng tôi cũng không muốn nói nhiều thêm."

"Cho nên cô phải tự biết quyết định như thế nào "

Chị Ngọc buông xuống những lời này sau đó chậm rãi đứng dậy rời đi.

Kim Tuyết Mai ngồi ngây người ở trên ghế, thậm chí còn quên cả việc đứng dậy tiên cô ta.

"Chị Ngọc, chị nhất định phải giữ bí mật này hộ tôi! Coi như tôi cầu xin chị!"

Trong mắt Kim Tuyết Mai tràn đầy vẻ cầu khẩn.

Chuyện này tuyệt đối không thể để cho bất kì ai biết được, đặc biệt là Cao Phong! Nếu không sẽ làm bại lộ sự tồn tại của Cao Phong một lần nữa.

Đương nhiên Kim Tuyết Mai không thể không có căn cứ mà tự nhiên có thai được.

Kim Tuyết Mai rất sợ, cô rất sợ rãng Cao Bằng sẽ làm gì với đứa trẻ của cô và Cao Phong.

Lúc này, Kim Tuyết Mai không chỉ phải bảo vệ mình thật tốt mà còn phải bảo vệ kết tinh tình yêu của cô và Cao Phong.

"Cô chủ Tuyết Mai, tôi biết!"

"Tôi lấy tính mạng của mình để đảm bảo với cô rằng khi chưa tới thời điểm thích hợp thì ngay cả anh Khải Kiệt tôi cũng sẽ không nói."

"Đây là chuyện giữa những người phụ nữ chúng ta chứ không liên quan gì đến công việc của tôi."

Chị Ngọc nặng nề gật đầu sau đó rời khỏi biệt thự.

Hải Phòng, tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Thế Giới.

Tòa nhà mười sáu tầng, tất cả đều thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Thế Giới, đủ để chứng minh nguồi tài chính là bối cảnh của bọn họ không hề tầm thường.

Lúc này, Lý Khải Kiệt đang đứng ở văn phòng cao nhất trên tầng mười sáu, ánh mắt nhìn về phía xa xôi.

Lý Khải Kiệt nhìn dòng người đi lại ở dưới, trong còn nhỏ hơn cả những con kiến.

"Nhìn tất cả những sinh mệnh này xem, bận rộn chạy đôn đáo bôn ba, trông thật có sức sống."

"Nhưng trên thực tế, có rất nhiều người trong số bọn họ không biết phương hướng của minh là gì."

"Bọn họ càng không biết thứ mà bọn họ thực sự muốn là cái gì"

Lý Khải Kiệt nói đầy ẩn ý.

Nữ trợ lý ngôi ở trước mặt máy vi tính, cái hiếu cái không gật đầu một cái, hỏi: "Anh Khải Kiệt, anh có kết luận gì đối với chuyện của thành phố Hà Nội?"

Liên quan đến chuyện xảy ra ở thành phố Hà Nội, chị Ngọc lúc nào cũng báo cáo cho Lý Khải Kiệt biết.

Chị Ngọc giữ đúng lời hứa không nói chuyện Kim Tuyết Mai mang thai.

Tuy nhiên, việc Kim Tuyết Ngọc bị ép buộc xuống núi đã được nói cho Lý Khải Kiệt biết.

Với tính cách mạnh mẽ vang dội của Lý Khải Kiệt, khi nghe thấy lời này của nữ trợ lý cũng khẽ nhíu mày, dường như đang cân nhắc thiệt hơn.

Một lúc sau, Lý Khải Kiệt mới chậm rãi lắc đầu, nói: "Tập đoàn Thế Giới không quản được chuyện này."

"Còn ở trên núi Bống Thiên, nơi đấy là địa phận của chúng ta, Cao Bằng không có cách nào có thể bước vào nửa bước được.

"Nếu không cho dù là nhà họ Cao không quan tâm đến Cao Bằng thì chúng ta cũng sẽ đấu không phân thắng bại với Cao Bằng."

Lý Khải Kiệt dường như đang giải thích với nữ trợ lý nhưng cũng giống như là đang giải thích với chính mình vậy.

"Vậy chuyện này, chúng ta đã bỏ ra nhiều như vậy, nếu như bây giờ buông tha thì chính là công cốc, bao nhiêu công sức đổ sông đổ biến hết sao?"

Sau khi nữ trợ lý nghe xong những lời này của Lý Khải Kiệt thì nhanh chóng nhỏ giọng nói.

Cho dù là ngoài miệng hay trong lòng thì vẫn có một số ít đều muốn khuyên Lý Khải Kiệt tiếp tục giúp đỡ chị em Kim Tuyết Mai.

Khi chị Ngọc gọi điện đến, cô ta không ngừng câu xin nữ trợ lý nhất định phải nói chuyện tốt với Lý Khải Kiệt, nghĩ biện pháp giúp đỡ hai chị em Kim Tuyết Mai.