Rể Quý Rể Hiền

Chương 739






**********

Chương 739: Dám yêu dám hận! "Không có ai, hiểu rõ về Cao Phong hơn tôi."

Cao Phong nhìn thẳng vào Nam Phương Minh Nguyệt vài giây, sau đó không nhịn được khẽ lẩm bẩm một câu. "Anh nói gì thế? Nói to một chút!"

Nam Phương Minh Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó lại quát to một câu "Không có gì, mọi người tiếp tục đi." Cao Phong giải thích, sau đó lại quay đầu đi chỗ khác.

Nam Phương Minh Nguyệt nghi ngờ nhìn Cao Phong một cái, khóe miệng giật giật.

Trong lòng cô ta vẫn luôn có cảm giác, có chỗ nào đó không đúng. "Có người nào, không biết chính mình là ai chứ?" Trong lòng Cao Phong không nhịn được khẽ than thở một câu.

Nhưng mà những lời này, chắc chắn anh không dám nói với đám người Nam Phương Minh Nguyệt.

Mới chỉ gặp mặt nhau hai lần, đã nói ra thân phận thật của mình, nếu làm vậy thật Cao Phong đúng là quá ngốc.

Chỉ có điều, Cao Phong thật sự không ngờ, vậy mà Nam Phương Minh Nguyệt... Lại là người hâm mộ mình? "Được rồi chị họ, mau ngồi xuống đi! Có phải là anh Vũ cố ý làm thế đâu, chỉ là trùng hợp, trùng hợp thôi."

Đổng Thái Minh vội vàng đứng dậy, khuyên Nam Phương Minh Nguyệt ngồi xuống.

Nam Phương Minh Nguyệt vẫn trừng mắt lườm Cao Phong một cái, sau đó mới tức giận bất bình ngồi xuống chỗ của mình.

Dáng vẻ thở phì phì kia, nhìn qua giống hệt như người hâm mộ đang bảo về thần tượng của mình vậy, khiến Cao Phong có chút dở khóc dở cười. "Chị lãnh nguyệt, vừa rồi chị nói cái gì xong đời, có ý gì vậy? Cao Phong đã xảy ra chuyện gì rồi à?" Cô gái tóc dài có chút tò mò hỏi Nam Phương Minh Nguyệt.

Nghe thấy câu hỏi này, Nam Phương Minh Nguyệt không vội vã trả lời, mà cô ta lại ngẩng đầu tu một ngụm rượu nữa. "Chị cũng không biết, thông qua người trong nhà chị chỉ biết qua qua thôi, Khối liên minh Đế Phong đã xảy ra chuyện, Cao Phong cũng đã xảy ra chuyện, người cũng không tìm thấy...

Nói đến đây, Nam Phương Minh Nguyệt cúi đầu xuống, có chút trầm mặc.

Cao Phong liếc trộm Nam Phương Minh Nguyệt một cái, đúng là cô ta đang rất khó chịu, không phải giả vờ. "Cao Phong kia... Có phải đã kết hôn rồi hay không?" Cô gái bên cạnh cẩn thận cất lời. "Vậy thì sao?" Nam Phương Minh Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên nói: "Sống trên đời này, chẳng lẽ cứ phải thuận theo cái nhìn của người khác mà sống sao?" "Thích thì theo đuổi, theo đuổi không được thì cố gắng theo đuổi, bị người khác mắng thì có làm sao?" "Thích một người ngay cả dũng khí chịu đựng bị bêu danh cũng không có, thì nói gì là thích?" Lúc này tâm trạng của Nam Phương Minh Nguyệt có chút kích động, mượn hơi rượu cô ta mở miệng nói chuyện không kiêng dè gì cả.

Mấy cô gái kia bao gồm cả Đổng Thái Minh đều có chút bất đắc dĩ.

Những lời kiểu này, đúng là chỉ có Nam Phương Minh Nguyệt mới dám nói ra. Tính cách của cô ta trước sau như một thắng thắn dám yêu dám hận như vậy. "Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, chị họ, chúng ta cạn ly nào."

Tròng mắt Đồng Thái Minh khẽ đảo một vòng, sau đó anh ta vội vàng chuyển chủ đề.

Mấy cô gái kia cũng phối hợp, nhanh chóng bỏ qua chủ đề này.

Cao Phong cũng không để chuyện này và trong lòng.

Chuyện kiểu này, đúng là không cần phải để ý.

Hai tiếng sau.

Đám người Nam Phương Minh Nguyệt vẫn còn chưa thỏa mãn.

Nhưng nhìn đồng hồ, thời gian đã không còn sớm nữa, mọi người đang chuẩn bị ai về nhà nấy. "Hức, Cao Vũ, đi tính tiền giúp tôi."

Nam Phương Minh Nguyệt đi đứng cho chút xiêu vẹo, cô ta thò tay lấy một tấm thẻ đứa cho

Cao Phong.

Cao Phong cúi đầu nhìn Nam Phương Minh Nguyệt đang đứng trước mặt mình, những người khác đều uống trà, chỉ có cô ta là uống rượu

Lại còn uống không ít nữa, không chóng mặt mới là lạ.

Nhưng trong lòng Cao Phong cũng hiểu được, trước đó mọi người nhắc đến Khối tập đoàn Đế Phong, khiến Nam Phương Minh Nguyệt buồn bã muốn uống rượu giải sầu.

Nói ra thì, chuyện Nam Phương Minh Nguyệt uống rượu cũng có chút liên quan đến anh. "Tôi đi tính tiền, mọi người chờ tôi ở đây." Đổng Thái Minh đứng dậy, anh ta cũng hơi chóng mặt. "Không được! Tôi muốn Cao Vũ đi!" Hình như Nam Phương Minh Nguyệt vẫn nhớ rõ chuyện lúc trước, cô ta giơ tay ra chỉ vào Cao Phong nói giống như đang hờn dỗi.

Đổng Thái Minh nào dám nói gì thêm, cô ta chỉ có thể nhún vai tỏ vẻ mình cũng không có cách nào. "Đây không phải việc của tôi." Cao Phong khẽ nhíu mày, thản nhiên nói ra lý do. "Phi chân chạy hai trăm triệu." Nam Phương Minh Nguyệt nhìn Cao Phong, rồi lại đẩy thẻ về phía anh lần nữa.

Nhưng mà Cao Phong vẫn không nhúc nhích. "Chi, chi ho..." "Lúc trước Anh Vũ đã nói, giá thuê dưới sáu mươi tỷ, anh ấy mặc kệ"

Tính tình Đồng Thái Minh cực kỳ ngay thẳng, thấy Nam Phương Minh Nguyệt như vậy anh ta mới nói xen vào. "Em!" Nam Phương Minh Nguyệt lập tức cảm thấy khó thở, thằng nhóc Đồng Thái Minh lại bênh người ngoài, ai mới là chị nó hả? "Được, bà đây cho anh sáu mươi tỷ, anh đi thanh toán giúp tôi."

Nam Phương Minh Nguyệt cố tình muốn chơi đến cùng với Cao Phong, cô ta lạnh lùng nói. "Chị Minh Nguyệt, chị đừng xúc động!" "Phí chân chạy sáu mươi tỷ... Để em đi cho..

Mấy cô gái vội vàng ngăn cản Nam Phương Minh Nguyệt, có người còn nửa đùa nửa thật nói muốn làm chân chạy giúp Nam Phương Minh

Nguyệt. "Không được! Tôi muốn anh ta đi, không phải anh ta thích tiền sao? Không phải vì tiền việc gì anh ta cũng làm sao?" "Tôi đây có tiền, đi đi, cho anh sáu mươi tỷ! Mật mã là sáu số một." Nam Phương Minh Nguyệt tỏ vẻ kiêu ngạo trừng mắt với Cao Phong.

Cao Phong không biết đây có phải là ảo giác của mình hay không, mà anh cảm thấy, dường như trong mắt Nam Phương Minh Nguyệt có một tia oán giận.

Hình như còn rất tủi thân. "Lần này tôi giúp cô miễn phí."

Cao Phong nói xong thì nhận lấy tấm thẻ, sau đó đi ra khỏi phòng. "Chị Minh Nguyệt, rốt cuộc anh ta là ai? Hai người quen biết nhau thế nào?" "Đúng đó, đúng đó, tôi cũng rất tò mò, vẻ ngoài của anh ta cũng không đẹp trai, rốt cuộc là tại sao hai người lại quen được nhau?"

Đợi Cao Phong đi khỏi, mấy cô gái kia vây quanh Nam Phương Minh Nguyệt ríu rít hỏi. "Tôi nhặt được ở trên đường đấy." Nam

Phương Minh Nguyệt trả lời.

Hơi rượu khiến khuôn mặt Nam Phương Minh Nguyệt hơi hồng, ngay cả lỗ tại cũng hơi đỏ lên. "Phụt!"

Mấy cô gái đều nở nụ cười, nhặt được, thế mà cũng dám nói.

Có điều các cô biết Nam Phương Minh Nguyệt không muốn nhiều lời, mấy người này cũng rất thông minh không hỏi thêm nữa. "Nói đến anh ta làm gì, kẻ nghèo nàn yêu tiền như mạng mà thôi. "Loại người trong mắt chỉ có tiền này, dù có nói gì khác với anh ta cũng không có ý nghĩa.

Nam Phương Minh Nguyệt bĩu môi nói một câu, sau đó đi cùng mọi người ra khỏi phòng.

Sau khi Cao Phong thanh toán xong lấy được hóa đơn, anh quay về phòng tìm đám người Nam Phương Minh Nguyệt.

Kết quả căn phòng trống rỗng, cho nên anh lại vội vàng chạy xuống dưới.

Dù sao tấm thẻ ngân hàng này cũng phải trả

Vừa đi xuống tầng một, khi nhìn về phía sảnh lại. tiếp khách Cao Phong đã nhíu mày lại

Lúc này Nam Phương Minh Nguyệt và năm cô gái khác trong đó có cả đồng hương minh đang đứng cùng một chỗ.

Phía trước bọn họ là bảy tám gã thanh niên đang đứng chắn đường.

Đầu tóc đảm thanh niên này đều nhuộm đủ loại màu sắc, còn đeo khuyên mũi xỏ khuyên tai nữa. "Không phải chỉ lỡ đụng phải các anh một cái thôi sao? Chúng tôi đã nói xin lỗi rồi, các anh còn muốn thế nào nữa?"

Một người bạn của Nam Phương Minh Nguyệt nhíu mày nhìn về phía đám thanh niên kia. "Người đẹp, nói vậy chính là các em có lỗi có đúng không?" "Rõ ràng đường lớn thế này các anh chỉ đi một bên, kết quả em còn cố tình va vào anh em của anh một cái." "Chuyện chỉ như vậy cũng không có gì quan trọng là em va phải người ta còn muốn chạy, như vậy không thích hợp lắm nhỉ?" Một gã thanh niên nhuộm tóc màu xanh tím cầm đầu, cười hì hì nói.
chapter content