Rể Quý Rể Hiền

Chương 722






"Khu biệt thự cao cấp Bồng Thiên kia vốn dĩ không cần nhiều bảo vệ như vậy. Nhưng mà anh lại phải nhiều người tới đó như vậy. Là vì... Muốn giúp đỡ mấy người Kim Tuyết Mai sao? Vì sao anh lại muốn làm vậy?” Nữ trợ lý do dự một chút, vẫn không nhịn được sự tò mò trong lòng.

Lúc này, Lý Khải Kiệt không vội trả lời mà nhẹ nhàng thổi hai lần vào ly cà phê kia.

Anh ta uống một ngụm cà phê nữa rồi mới nhẹ giọng đáp lại: “Theo cách nói của các cô ở đây mà nói, chính là dệt hoa trên gấm, đưa than vào ngày tuyết khó khăn đó. Dệt hoa trên gấm tất nhiên là tốt rồi, nhưng rất lâu rồi không có việc đưa than vào ngày tuyết rơi, nếu làm sẽ càng khiến cho người ta phải ghi nhớ.

Nữ trợ lý nhẹ nhàng gật đầu, thật ra câu này không sai. "Chỉ là, anh Kiệt thật sự trông cậy vào cô gái Kim Tuyết Mai kia sao? Cô ấy tuyệt đối không đấu lại nhà họ Cao được đâu. Hiện tại bạn của anh là Cao Phong kia cũng đã chết rồi, ai sẽ nhớ rõ tình nghĩa đưa than ngày tuyết rơi này của anh đây?” Nữ trợ lý vẫn có chút không rõ.

Lý Khải Kiệt hơi híp mắt, sau đó khẽ cười một tiếng, nhưng không giải thích quá nhiều với nữ trợ lý kia.

Tập đoàn Hà Đô là một tập đoàn lớn nổi tiếng khắp thế giới, bất kể là tài năng hay là thực lực, đều là một nguồn lực siêu khủng bố.

Mà Lý Khải Kiệt có thể đảm nhiệm chức trách của tổng giám đốc quản lý khu vực châu Á này, vậy đâu thể nào ngay cả một chút thông minh mà cũng không có được chứ?

Ảnh mắt nhìn người của anh ta cực kỳ chuẩn, nếu như Cao Phong thật sự có thể chết đi một cách dễ dàng tùy tiện như thế, vậy Lý Khải Kiệt anh có lẽ đã bị mù rồi chăng?

Huống chi, hành động ở nước ngoài của những người ở tập đoàn Thiên Long kia đều đã được tập đoàn Hà Đô điều tra qua, so với nhà họ Cao ở Đà Nẵng còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tổng hợp từ nhiều loại nhân tố mà xem xét, Cao Phong rốt cuộc có chết hay không, đương nhiên là trong lòng Lý Khải Kiệt có suy đoán của riêng mình. "Anh Kiệt, tôi vẫn cảm thấy anh làm như vậy thật sự có chút không ổn, việc này đã tương đương với việc không nể mặt nhà họ Cao ở Đà Nẵng chút nào rồi. Đừng nói Cao Phong lúc này đã chết, ngay cả Cao Phong không chết, anh vì một người như vậy mà đối đầu với nhà họ Cao ở Đà Nẵng cũng không có lợi ích gì đâu! Nhà họ Cao ở Đà Nẵng là một dòng họ lớn như vậy, chúng ta hằn nên giữ mối quan hệ tốt chứ không phải kẻ thù." Nữ trợ lý khẽ nhíu mày nhẹ giọng khuyên nhủ Lý Khải Kiệt.

Lý Khải Kiệt nghe tới đó thì cười "Ha ha”, anh ta buông ly cà phê xuống rồi đứng dậy bước tới cạnh cửa sổ sát đất, nhìn quang cảnh của thành phố Đà Nẵng phồn hoa.

Kết bạn với nhà họ Cao ở Đà Nẵng, từ bỏ Cao Phong. Chỉ cần là người bình thường, chắc chắn đều có suy nghĩ này.

Nhưng mà nếu Lý Khải Kiệt anh là người bình thường mà nói... Vị trí tổng giám đốc khu vực châu Á của tập đoàn Hà Đô này, dựa vào đầu mà anh có thể ngồi được chú?

Nhiều tập đoàn lớn như vậy, dựa vào đâu mà tập đoàn Hà Đô có thể là một tập đoàn nổi tiếng khắp thế giới đây?

Đó là do suy nghĩ của họ khác hẳn với những thương nhân bình thường khác, có suy luận độc đáo của mình, có gan đánh cược, có gan buông một món đồ lớn mới có thể có được chỗ đứng như ngày hôm nay. "Cô theo tôi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa hiểu được hết bản chất của một tình bạn chân chính. Nhà họ Cao ở Đà Nẵng đúng là rất lớn, nhưng khi đã phát triển thành hình, bọn họ có những mối quan hệ cũ của mình, cũng có những đối tác không tồi chút nào đâu. Mà những người tới sau bọn họ, nhiều lắm cũng chỉ có thể hợp tác theo chân bọn họ thôi. Nhưng lúc này nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng đã không thiếu bạn bè nữa Giọng điệu của Lý Khải Kiệt mang theo ý tử sâu xa.

Nữ trợ lý kia trừng mắt, bưng ly cà phê kia lên bước về phía Lý Khải Kiệt. "Vậy Cao Phong kia thì sao? Cao Phong thiếu bạn bè đúng Nữ trợ lý hỏi. “Đương nhiên, Cao Phong và nhà họ Cao không giống nhau. Hiện tại cậu ấy đang ở giai đoạn khởi đầu, bất luận bất cứ sự trợ giúp nào từng hỗ trợ cậu ấy, sau này đều sẽ trở thành đối tác bền vững nhất của cậu ấy. Cũng giống như tập đoàn Hà Đô của chúng ta, nếu trở lại năm mươi năm trước, những thế lực có quan hệ tốt với tập đoàn Hà chúng ta tất nhiên sẽ được tập đoàn Hà chúng ta đối xử khác biệt hơn rồi. Nhưng mà hiện tại, chúng ta đã sớm có những mối quan hệ của mình, những kẻ đến sau muốn hợp tác với chúng ta thì cũng chỉ là lợi dụng nhau mà thôi." Lý Khải Kiệt chăm một điều thuốc, hít một hơi thật sâu.

Nữ trợ lý nhận lấy điều thuốc kia hỏi: “Nhưng mà anh Kiệt, anh thật sự tin tưởng Cao Phong tới vậy sao?" "Đương nhiên rồi. Vì nỗi gì mà tôi dám đánh cược một lần trên người Cao Phong chứ, đó là do tôi tin tưởng cậu ấy có năng lực này. Thứ năng lực này không nói rõ được. Tóm lại cô nhớ kỹ lời tôi nói... Qua một thời gian nữa, chủ tịch nhất định sẽ nhờ quyết định lúc này của tôi mà cảm thấy vô cùng thoải mái. Thời gian sẽ chứng minh tất cả, quyết định của tôi chính xác tới cỡ nào. Lý Khải Kiệt tôi cũng chờ mong ngày đó tới.” Lý Khải Kiệt nhận lấy ly cà phê mà trợ lý đưa tới, giơ tay nâng ly ra phía bên ngoài cửa sổ, sau đó uống một hơi cạn ly.

Biệt thự trên tầng cao nhất của khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.

Hai chị em Kim Tuyết Mai quét dọn căn nhà một lượt sau đó cùng nhau lên trên sân thượng.

Trải một tấm thảm trên mặt đất, hai người họ đầu sát bên đầu nằm cạnh nhau, im lặng cùng nhìn bầu trời đầy sao. "Chị, chỉ cần anh rể có thể trở lại, em sẽ không quấy rầy hai người nữa. Em sẽ rời khỏi thủ đô Hà Nội một lần nữa, chờ em hoàn toàn khỏe mạnh sẽ lại trở về gặp hai người. Chỉ cần anh rể có thể quay lại, chuyện gì em cũng làm được. Kim Vũ Kiên im lặng rất lâu đột nhiên mở miệng nói. “Ừ.” Kim Tuyết Mai gật đầu, cũng không nói thêm điều gì.

Cao Phong nói với cô, đợi sau khi tên của Tập đoàn Vũ Nặc vang danh toàn bộ thị trấn Biển Đông, tiến gần đến thủ đô Hà Nội, chính là lúc Cao Phong quay trở lại. Kim Tuyết Mai không biết ngày đó cần phải đợi bao lâu mới tới, nhưng cô vẫn sẽ luôn chờ đợi.

Hai chị em họ bước vào núi Bồng Thiên này, giữ chặt một căn biệt thự.

Chờ đợi người chưa quay lại kia.

Thị trấn Biển Đông.

Hai ngày trôi qua.

Một tia nắng mặt trời tỏa ra, chiếu rọi vào công viên bên trong một khu dân cư ven biển,

Sau khi Kim Tuyết Mai rời đi, đã ba ngày rồi Cao Phong không hề ra khỏi cửa phòng một bước nào. Không ai biết anh ở trong phòng làm gì, gọi điện, nhắn tin, tất cả đều không có hồi âm.

Đám Cao Kim Thành vô cùng lo lắng nhưng cũng không có cách nào khác.

Hôm nay là ngày thứ tư.

Cao Phong ở trong phòng vẫn không có bất cứ động tĩnh nào như cũ.

Bên trong khu dân cư rải rác mười vệ sĩ của nhà họ Cao, bảo vệ sự an toàn cho Cao Phong.

Cao Kim Thành im lặng không tiếng động đi tới, nhíu mày nhìn về phòng của Cao Phong.

Cửa sổ sắt đất đã bị một tấm rèm vừa dày vừa nặng che lại, không nhìn thấy được bất cứ thứ gì ở bên trong cả. hỏi. "Anh Phong còn chưa ra ngoài sao?” Cao Kim Thành "Anh Thành, chưa a! Anh Phong sẽ không gặp chuyện gì chứ?" “Tôi cảm thấy anh Phong có chút quá giống thiếu nữ đang yêu rồi.” Một vệ sĩ của nhà họ Cao nhẹ giọng nói.

chapter content