Rể Quý Rể Hiền

Chương 706






Nhìn thấy Kim Tuyết Mai giả vờ thanh cao như vậy, lại nhìn thấy sắc mặt vô cùng khó coi của Phó Trung Dũng, tất cả những kẻ thích nịnh hót lập tức biết bản thân nên làm gì lúc này. “Cao Tuyết, cô giả vờ cái gì chứ? Chồng của cô chính là một kẻ vô dụng, cô lấy đâu ra tự tin để giả vờ như vậy?" “Đúng thế, Tổng giám đốc Dũng cho cô một cơ hội, để cô làm việc trong Bất động sản Thịnh Thăng của chúng tôi, cô không biết ơn thì thôi lại còn nói ra những lời như vậy à?” “Bất động sản Thăng Thiên là một công ty lớn như vậy, không biết bao nhiêu người phải tranh giành nhau để được bước chân vào đây. Tổng giám đốc Dũng đã nể tình có cô cũng không biết điều, còn đưa cô tới chỗ này liên hoan mà cô cũng không biết cảm ơn một chút sao? “Uống chút rượu giao bồi thì làm sao chứ. Hôm trước còn có một cô gái nhận lời mời, trước mặt tất cả mọi người đã phải tự dâng minh lên cho Tổng giám đốc Dũng đấy.

Chỉ trong chốc lát, mục tiêu công kích của tất cả mọi người đều nhằm chỉ trích Kim Tuyết Mai “Ừ, cảm ơn sự chu đáo của các anh, công việc này tôi không làm nữa đã được chưa

Kim Tuyết Mai cầm theo điện thoại trên mặt bàn rồi lập tức xoay người chuẩn bị rời khỏi chỗ đó

Cho dù cô rất muốn giúp đỡ Cao Phong, nhưng cũng có thể dùng cách khác mà. Muốn có vi phạm nguyên tắc của mình đi lấy lòng những kẻ này, đó là chuyện không có khả năng xảy ra.

Nhưng mà người đàn ông kia lại một lần nữa tiến lên, trực tiếp khóa chặt cửa phòng bao lại, chân trước mặt Kim Tuyết Mai.

Những nhân viên khác đều tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt “Anh có ý gì?" Kim Tuyết Mai nhìn người kia. Người đàn ông này tên là Thường Tuấn Kiệt, là chó sẵn trung thành của Phó Trung Dũng.

Lúc này, Thường Tuấn Kiệt cũng nhếch miệng nở một nụ cười lạnh nói. "Có ý gì ư? Hôm nay Tổng giám đốc Dũng mời tất cả chúng tôi một bữa cơm, người được mời đều là nhân viên trong công ty. Nếu cô không làm nữa, vậy không có tư cách ăn những món này. Nếu đã vậy có thanh toán hết những thứ đã ăn một lượt đi. Thường Tuấn Kiệt vươn tay ra, mà Phó Trung Dũng cũng lạnh lùng nhìn theo không ngăn cản, “Bao nhiêu tiền, tôi trả." Kim Tuyết Mai trầm giọng nói. "Ba ly rượu vang đỏ, còn có vài thử khác, lấy tạm sáu mươi triệu đi. Thường Tuấn Kiệt cười ha ha.

Gương mặt đẹp để của Kim Tuyết Mai phủ một lớp sương lạnh, sáu mươi triệu, đây không phải là lừa đảo người khác 42

Nhưng không đợi Kim Tuyết Mai mở miệng nói chuyện, một nhân viên khác lại nói tiếp. “sáu mươi triệu? Tại cô ta gây ảnh hưởng tới hứng thủ của chúng tôi cho nên một bản đồ ăn này không ăn nói nữa. sáu mươi sáu triệu, cô ta phải đến hết “Hơn nữa sáu mươi sáu triệu chỉ là mức giá thấp nhất thôi, một bàn đồ ăn như này mà tính ra, giấy trắng mực đen có lẽ phải hai trăm triệu chứ!" Một nhân viên nữ cười lạnh nói. "Các người quả đáng rồi đấy." Kim Tuyết Mai chậm rãi xoay người, lạnh lùng nhìn bọn họ. “Quá đáng cái gì chứ, nếu như có không có đủ tiền thì cứ uống một chén rượu giao bối với Tổng giảm đốc Dũng đi là chuyện này được giải quyết thôi."

Thường Tuấn Kiệt không nói hai lời, duoi tay kéo Kim Tuyết Mai thắng tới bên cạnh Phó Trung Dũng. "Buông tôi ra." Kim Tuyết Mai khẽ nhíu mày, hất tay của Thường Tuấn Kiệt ra. "Bop!"

Phó Tùng Dũng hoàn toàn mất hết kiên nhân, trực tiếp đứng lên quát "Cao Tuyết, tôi nói cho cô biết, hôm nay hoặc là có nhanh chóng đưa hai trăm triệu ra đây hoặc là cô phải uống cạn chén rượu giao bối này!"

Giây phút này Phó Trung Dũng bộc lộ bộ mặt hung ác, hoàn toàn không kiêng nể bất cứ ai.

Kim Tuyết Mai lạnh lùng liếc nhìn Phó Trung Dũng một lượt, lập tức chuẩn bị gọi cho Cao Phong "Tôi nói cho cô biết, cô gọi điện thoại cho ai cũng không được đầu, chỉ trông cậy vào tên bạn trai vô dụng thấp kém kia của cô, tôi có thể nhẹ nhàng đùa chết anh ta!" “Ly rượu này cô uống thì uống, mà không uống cũng phải uống" Phó Trung Dũng lại lần nữa đập mạnh vào bàn "Cạch! Cạch cạch

Lời vừa nói xong, cửa phòng bao nhảy mắt truyền tới một vài tiếng động. không để mọi người lấy lại phản ứng, cửa phòng bao đã bị khóa chặt kia vậy mà lại bị người khác ở bên ngoài mạnh mẽ phá ra “Răng rắc!" Khung cửa làm bằng chất liệu gỗ xa hoa vậy mà lại bị lưỡi phá khóa trực tiếp cậy ra vỡ nát "Bộp" Cửa phòng bao nặng nhọc trong nháy mắt rơi xuống đất phát ra một tiếng vang lớn.

Cửa phòng mở rộng, một chàng trai khoanh tay đứng bên cửa.

Kim Tuyết Mai nhìn thấy bộ dáng của chàng trai này, trong nháy mắt đã cảm nhận được cảm giác an toàn vô cùng sâu đậm “Vừa rồi anh nói gì cơ?" Sắc mặt của Cao Phong lạnh lùng nhìn về phía Phó Trung Dũng

Có vẻ như tên Phó Trung Dũng này không thèm để ý đến lời cảnh cáo trước đó của anh rồi. “Cao VỮ? Mẹ nó, anh thật sự cho rằng không ai trị được mình phải không? Tôi nói cho anh biết, cho dù anh có tới đây thì hôm nay, Cao Tuyết cũng phải uống hết ly rượu này với tôi

Phó Trung Dũng lạnh lùng cười, trong lòng không lo láng chút nào,

Anh ta đã dám đưa Kim Tuyết Mai tới chỗ này, sao có thể không chuẩn bị trước một chút chứ “Uống rượu? Uống cái đầu mày" Cao Phong dùng ngôn ngữ cực kỳ thô bỉ mang một câu, bước lên hai bước. “Có chuyện gì vậy?” Nhân viên làm việc bên trong khách sạn nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới xem xét tình huống. "Rầm!” Cao Phong cũng không quay đầu lại mà đưa tay vào trong túi áo trước ngực, sau đó trực tiếp vất ra mấy bỏ tiền mặt

Tiên rơi xuống đất, nhân viên làm việc và mấy chục nhân viên phục vụ bên trong phòng bao đều có chút kinh ngạc. "Tiền bồi thường cửa phòng, đừng quấy rầy tôi Cao Phong nói ra chin chữ ngắn gọn rồi cất bước đi tới.

Vài nhân viên phục vụ liếc nhau, vội vàng nhặt tiền lên thành thật chạy đi báo cáo tình huống với giám đốc

Mẹ nó, mấy tỷ này là đủ bồi thường cho cái cửa phòng này rồi. “Thưa ngài, xin ngài cử tự do đập phá, phá xong rồi lại gọi chúng tôi tới. Nhân viên phục vụ không chút do dự trả lời, sau đó trực tiếp rời khỏi phòng VIP "Anh thích uống rượu, tôi đầy uống cùng anh Cao

Phong đi tới cạnh Kim Tuyết Mai, che cho Kim Tuyết Mai ở phía sau mình. Sau đó cầm lấy chai rượu vang đỏ trên mặt bàn, rót một chút rồi ném tới mặt của Phó Trung Dũng. "Rầm!" Một ly rượu vang đỏ lấy trực tiếp đập vào, che kín gương mặt của Phó Trung Dũng. Rượu vang đỏ tươi chảy dọc theo cầm xuống phía dưới, nhuộm chiếc áo sơ mi trắng tình thành màu đỏ, nhìn qua giống như vết máu khiến người khác phải sợ hãi. không khi đột nhiên rơi vào yên tĩnh.

Mấy chục nhân viên bao gồm cả Thường Tuấn Kiệt, không một ai dám thốt lên câu nào.

Cuối cùng Phó Trung Dũng cũng phản ứng lại, đột nhiên đứng dậy và chỉ vào Cao Phong mà măng: “Mày muốn chết sao! Tới đây!"

Cao Phong chậm rãi lắc đầu, một lần nữa nâng ly rượu trắng lên, bốp một tiếng ném thẳng lên mặt Phó Trung Dũng.

Rượu vang đỏ thật ra còn đỡ hơn, rượu trắng với nồng độ cồn cao này, hiệu quả cũng không cách biệt làm nếu so với còn

Bị rượu trắng đập vào cay mắt, Phó Trung Dũng không ngừng hét lên thảm thiết. "Mày đang muốn gọi mấy tên bảo vệ trong công ty này tới đây sao?" “Muốn dùng những thứ rác rưởi đó đối phó với tao, mày cũng quá ngây thơ rồi đấy"

Cao Phong duỗi tay nằm tóc Phó Trung Dũng, vẻ một khinh thường nhìn anh ta. “Phong à…" Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng gọi một tiếng. “Anh đã nói là không cho em ra ngoài làm việc rồi, em nhìn xem bên ngoài đều có những thể loại gì đây? Cao Phong nhíu mày nói

Kim Tuyết Mai hơi là chiếc lưỡi nhỏ ra, một câu cũng không dám phản bác lại. “Anh này, anh đừng kích động, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói, đây chỉ là hiểu lầm thôi." Thường Tuấn Kiệt do dự một lát, lập tức phải bước tới can ngăn. “Bốp!" Cao Phong buông Phú Trung Dũng ra, trở tay lại tất một cái thật mạnh qua.

Bàn tay to lớn kia tát một cái khiến mọi thứ trước mắt Thường Tuấn Kiệt trong chốc lát xoay qua xoay lại vài vòng Thường Tuấn Kiệt cảm thấy đầu mình giống như bị người khác dùng một cây gậy lớn đập vào vậy, không nhịn được hoa mắt chóng mặt. “Gọi vợ mày tới đây, để tạo hiểu làm một chút?" Khóe miệng của Cao Phong nhếch lên vẻ nghiền ngắm. “Tôi..." Thường Tuấn Kiệt á khẩu không trả lời lại được. “Bốp!" Cao Phong nhắc chắn đã một cái khiến Thường Tuấn Kiệt lùi lại ba bốn mét vẫn chưa dừng lại được, đập mạnh lưng vào tường.

chapter content