Rể Quý Rể Hiền

Chương 684






Nghe thấy lời của Trương Đại Hải, những người đàn ông trong khu nhà trong nháy mắt đã hoảng loạn. “Ông Lý, ông Lý đã gõ cửa nhà các người, tôi đứng bên cửa sổ nhìn thấy được. “Ông còn dám nói tôi sao? Ông không đi sao?” "Còn có ông ta, tôi nói thật, chính là ông ta!”

Chỉ một nhoáng mà mười mấy người đã chỉ trỏ lẫn nhau, vô cùng ồn ào náo nhiệt.

Chó cắn chó là cảnh tượng như thế nào?

Đám người Trương Đại Hải coi như là đã được mở mang tầm mắt rồi. “Cậu Kình Thiên, này... giờ khắc này Trương Đại Hải cũng có hơi mơ hồ.

Dù sao thì nhiều người ở đây ồn ào như chợ như vậy, anh ta cũng có chút không biết làm sao cho phải.

Nhưng Cao Kinh Thiên lại cười lạnh một tiếng, anh trực tiếp đâm thủng ý đồ của đám người đó, cười lạnh nói: "Cố ý gây náo loạn sao? Nực cười!” Anh đã đứng trên đỉnh chóp, một chữ cũng có thể quyết định sống chết của người khác.

Lời của Cao Kinh Thiên giống như luật pháp, lời của anh, chính là luật “Ngoại trừ phụ nữ và trẻ em thì tất cả đàn ông trai tráng, không bỏ qua một kẻ nào!”

Nói xong câu này thì Cao Kình Thiên liền xách vali, quay người rời đi. “Vâng! Tuân lệnh cậu Kinh Thiên!” Trương Đại Hải vung tay lên, mười mấy tên đàn em trong nháy mắt đã vây quanh người.

Thiên..." Kim Tuyết Mai tiến lên phía trước kéo tay Cao Kình Thiên lại, hơi lặc đầu với Cao Kinh

Trong ảnh mắt đó mang theo mong đợi và hoảng sợ, còn có lo lắng nồng đậm.

Một Cao Kình Thiên như thế này làm Kim Tuyết Mai cảm thấy rất xa lạ, cũng rất sợ hãi.

Sợ hãi thù hận sẽ cắn nuốt Cao Kinh Thiên, sợ hãi trong lòng Cao Kình Thiên sẽ tràn ngập thô bạo.

Cô càng hy vọng có thể nhìn thấy được Cao Kình Thiên của trước kia hơn.

Người đó, một Cao Kinh Thiên khi nhặt một con chó lưu lạc bên đường thì sẽ đem về nhà nuôi dưỡng.

Nếu như không phải thang thu vẫn lặng lẽ đem con chó kia ném đi thì có lẽ bây giờ Cao Kình Thiên vẫn đang nuôi dưỡng nó.

Cao Thiên chậm rãi quay đầu lại, mắt đối với Kim Tuyết Mai.

Hai người nhìn nhau khoảng mười mấy giây, Cao Kinh

Thiên thở dài một hơi rồi vẫn quay đầu lại nói: “Vừa phải là được “Vâng, cậu Kinh Trương Đại Hải nhận được lệnh, lập tức dẫn người tiến về phía mấy tên đàn ông đó.

Mà mười mấy tên đàn em cũng rất thông minh, bọn họ chủ động nhận lấy đồ vật trong tay Cao Kình Thiên rồi ôm lên xe giúp anh.

Trương Đại Hải tiến lên phía trước, anh ta quát mấy tên đàn ông kia: chết có thể miễn nhưng tôi sống khó tha “Trương Đại Hải ông đây có lẽ là không có gan giết người, nhưng mà phế bỏ đi hai chân của các người, đối với

Đầu tiên là âm thanh như thứ gì đó bị đập nát, sau đó liền truyền đến tiếng là hết thảm thiết.

Sau khi tiếng thét này vang lên, càng ngày càng có thêm nhiều tiếng hết thảm liên miên không dứt vang lên.

Kim Tuyết Mai nhịn không được mà dừng bước chân lại, trong lướt qua một tia không đành lòng.

Nhưng mà Cao Kình Thiên lại lôi kéo cánh tay của Kim

Tuyết Mai, đầu cũng không thèm quay lại mà đi thẳng về phía trước. Kình Thiên, hai người muốn đi Tôi đưa hai người đi là được! Ở nơi này gọi taxi cũng không tiện

Trương Đại Hải chân chó chạy tới, anh ta càng không bị những việc xảy ra chỗ kia ảnh hưởng tới. Loại chuyện thế này đối với những người lăn lộn trên giang hồ như anh ta mà nói, bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.

Kim Tuyết Mai do dự một lát, cô không muốn để Trương Đại Hải giúp đỡ, nhưng nghĩ tới Cao Thiên có mặt ở đây thì cũng chỉ có thể gật “Lát nữa bọn mày tự trở về bang đi! Tao phải giúp cậu Kình Thiên làm vài chuyện!” Trương Đại Hải hét về phía mấy tên đàn em một câu.

Những thanh niên còn đang cầm làm việc đều vội vàng gật đầu đáp ứng, không dám có bất kì ý kiến gì. Ngay sau đó, Cao Thiên và Kim Tuyết Mai ngồi lên chiếc xe SUV ở trước mắt, Trương Đại Hải đích thân lái xe. Hơn hai mươi chiếc xe phía sau cũng vội vội vàng vàng đi theo, xếp thành một đội hộ tống dài loằng ngoằng phía sau.

Phô trương vô cùng.

Thắng cho tới sau khi lên xe Kim Tuyết Mai vẫn còn hơi im lặng.

Bầu không khí trong xe rất yên lặng, yên lặng đến mức làm người ta cảm thấy hơi không thoải mái. "Cậu Kình Thiên, tôi thật sự không ngờ rằng cậu sẽ ở tại nơi tàn như thế, vì thế nên trước đó tôi mới, tôi mới Trương Đại Hải vừa cẩn thận lái xe, vừa mở miệng muốn giải thích gì "Lái xe cho đàng hoàng đi." Cao Kình Thiên nhẹ giọng nói một câu. "Aiz, được! Được!" Trương Đại Hải không dám phí thêm lời nào nữa, đến cả ánh mắt cũng không dám liếc lung tung mà chăm chú lái xe. "Tuyết Mai, nếu không thì chúng ta đừng về đó nữa, anh sẽ gọi điện thoại bảo người ta sắp xếp chỗ ở mới cho chúng ta được không?"

Cao Thiên nghĩ ngợi một chút rồi sau đó vẫn nói với Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai thở dài một hơi nhẹ nhàng, cô trả lời: "Em đã nói với bọn họ xong rồi, cho dù là có ở hay không thì ít nhất cũng phải đi tới đó một chuyến! Vừa nãy bọn họ còn gọi điện thoại tới hối thúc em đây này! Coi như là anh đi cùng em đi thăm họ hàng một chuyến đi mà."

Cao Thiên hơi ngừng một lát, sau vẫn gật đầu, anh cũng không nói thêm câu nào cả.

Sau đó Kim Tuyết Mai nói cho Trương Đại Hải tên của một nào đó, chính là thôn xóm mà họ hàng của cô "Ai ui chị nội...khụ khụ.."

Trương Đại Hải mở miệng muốn nói gì đó, nhưng sửng sốt nửa ngày vẫn không tìm ra xưng hô nào thích hợp. Anh ta thật sự không biết mình nên gọi Kim Tuyết Mai là gi.

Nếu như dựa theo vai về mà anh ta gọi Cao Thiên để gọi cô, chắc chắn là không thể gọi như thế được rồi.

Nhưng anh ta vẫn thấy hơi kì kì

Yết hầu Trương Đại Hải chuyển động lên xuống mấy lần, anh ta vươn tay sờ lên cái đầu bóng lưỡng của mình, họ khan vài tiếng, sắc mặt cũng đỏ bừng mà không biết phải gọi thế nào.

Cao Kình Thiên cũng thấy hơi cạn lời, anh lắc đầu nói: "Anh cứ tự xem mà làm, nói lại với tôi một tiếng là được." "Vâng thưa cậu Kình Thiên!" một tiếng cậu Kinh Thiên này Trương Đại Hải gọi vô cùng trôi chảy. "Cậu Kình Thiên, hai người muốn đi đến thôn đó làm gì thế? Người ở nơi đó không biết phải nói thế nào." Trương

Đại Hải muốn nói lại thôi. "Sao thế?" Cao Kình Thiên hơi nhíu mày hỏi lại. "Nơi đó quả thật là một đám nông dân gian xảo!" Trương Đại Hải cũng không úp úp mở mở nữa, anh ta lập tức giải thích cho Cao Kinh Thiên: "Xung quanh đây có rất nhiều thôn xóm, đều đã được khai phá, bọn họ đều nhận được một khoản tiền bồi thường lớn" "Nói tới khu nhà ở ban nãy đi, sang năm bọn họ cũng nằm trong danh sách được bồi thường. "Nhưng nếu hai người muốn đi tới cải thôn đó thì đã bị chặn đường rồi, bây giờ bọn họ rất phiền phức." "Sau này thì lại có một nhà đầu tư xem trọng mảnh đất đó, người kia muốn xây dựng một câu lạc bộ giải trí ở đó, vừa vặn chính là ở khu trung tâm của vùng chuẩn bị được khai phá. "Kết quả là người trong thôn đó quá tham lam, tham lam tới mức không thể chấp nhận được, bọn họ giở trò sư tử ngoạm, muốn tăng giá gấp năm lần so với giá ban đầu, nhà đầu tư đó nghe vậy thì trực tiếp bỏ đi luôn.

Trương Đại Hải nói với Cao Kình Thiên, vừa nói vừa lắc đầu ngao ngán.

Dù sao thì anh ta cũng không có ấn tượng gì tốt với mấy

chapter content