Rể Quý Rể Hiền

Chương 677




Hà Nội hiện nay đã bị Cao Đông ỷ quyền cậy thế mà thâu tóm, tình hình đang rất phức tạp.

Ngay cả những người như Vũ Hoàng Lê cũng không thể nằm bắt được thông tin chi tiết.

Hà Nội lúc này phòng thủ kiên cố, người bình thường muốn nhúng tay vào sợ rằng cũng không có cơ hội.

Nhưng nếu không liên lạc được với Lâm Vạn Quân, Cao Phong sẽ không thể thực hiện được những kế hoạch tiếp theo.

Ngày ngày đến công trường khuân vác bao xi măng?

Đó không phải là việc mà Cao Phong nên làm.

Anh còn ấp ủ quá nhiều kỳ vọng. "Cao Phong, hay là em âm thầm về Hà Nội giúp anh tìm hiểu tin tức?"

Kim Tuyết Mai hơi lưỡng lự, bàn tay chạm vào khuôn mặt anh. “Không được!” Cao Phong thẳng thừng từ chối, cau mày nói: “Hiện giờ trong mắt người nhà họ Cao chúng ta là hai kẻ đã chết." "Nếu em đột nhiên xuất hiện, họ nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ."

Kim Tuyết Mai suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Nếu ai đó hỏi, em sẽ nói rằng mình đã bị đánh ngất, lang thang bên ngoài vài tháng mới trở về!" "Không được! Anh sẽ không để em trở về một mình đối mặt với nguy hiểm." Cao Phong lại một lần nữa từ chối. "Em muốn làm gì đó giúp anh mà "

Cô còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Cao Phong chặn lại. “Nếu như thực sự cần thiết, đồng thời có cơ hội thích hợp, anh sẽ sắp xếp người trở về. Em yên tâm đi. Anh nhẹ giọng nói, “Được!” Cô gật đầu, không còn cố chấp về vấn đề này nữa. “Nhưng anh có quen biết ai ở đây không?” Kim Tuyết

Mai lai hoi. "Đương nhiên, không phải chủ Quận đã nói rồi sao? Đừng sầu chẳng có tri âm, quý danh vừa xưởng, hà rầm người vây!" Cao Phong cổ nặn ra nụ cười kiên cường. “Hi hi, đúng vậy, em tin tưởng anh, anh Phong." Kim Tuyết Mai ghé sát mặt lại, khẽ hôn một cái lên khóe miệng anh. "Nghe lời em, ngày mai đến chỗ họ hàng của em một chuyển." "Sau đó đợi hoàn tất chứng minh thư, chúng ta sẽ đổi công việc khác rồi đổi chỗ ở luôn." "Nhưng mà, anh phải nói với em một chuyện..." Cao Phong suy nghĩ một chút rồi trả lời. “Chuyện gì vậy?" Cô hỏi. "Ừm... Khoảng thời gian tới đây, có thể anh vẫn chưa thể đi làm được...". Trong lòng anh có chút bất lực.

Ban đầu khi còn ở ba năm trong nhà họ Kim, chính vì cả ngày không đi làm, chỉ có ở nhà ăn cơm nằm chờ chết mà anh bị mọi người coi như đồ phế vật không được tích sự gì. 

Sau đó một thời gian dài trôi đi, bản thân vẫn không thể đi làm, điều này khiến anh vô cùng bất lực.

Nhưng không còn cách nào khác, anh muốn bố trí sắp xếp kế hoạch, vì vậy không thể để những chuyện khác làm cho phân tâm. "Không sao đâu, em biết anh còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm mà " "Nếu anh đi làm ở một công ty lớn, tiền lương chắc chắn sẽ đủ cho hai chúng ta chỉ tiêu."

Với người từng giữ chức vụ chủ tịch của một công ty hàng tỷ đô la, cô có sự tự tin này. “Được!” Cao Phong ôm cô vào lòng, vùi đầu vào tóc cô, ngửi mùi hương thơm trên tóc làm người ta khó quên. "Ngày mai chúng ta chuyển nhà rồi, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi nơi này." Kim Tuyết Mai khẽ thì thầm, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cảnh bị những người trong khu nhà quấy rối bắt nạt.

Ngày hôm sau.

Cô và Cao Phong dậy từ rất sớm, ăn xong bữa sáng họ bắt đầu thu dọn sắp xếp đồ đạc.

Có cơ hội dọn đi, cô thực sự không muốn ở lại đây thêm một chút nào.

Mặc dù Cao Phong không muốn đi gặp người thân của cô, nhưng vì muốn làm cô vui nên anh vẫn quyết định đi cùng cô một chuyến.

Nghe thấy động tĩnh từ trong phòng hai người, một vài người ở khu nhà bắt đầu ngờ vực.

Chủ nhà anh Đại là người đầu tiên đến gõ cửa. "Làm cái gì trong đó vậy hả? Định đập phá hay gì?" Anh ta hét lên, tay đập cửa ầm ầm.

Một lúc sau, Cao Phong bình tĩnh mở cửa nói: "Hôm nay chúng tôi sẽ dọn đi, trả lại phòng"

Nhìn thấy Cao Phong, anh Đại theo phản xạ lùi ra sau. Sau khi phản ứng lại, anh ta đột nhiên hét lên: "Trả lại phòng?"

Cao Phong không thèm để ý tới anh ta nữa, xoay người vào trong tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Dù sao họ cũng chẳng phải ăn trộm hay cướp giật gì nên không cần thiết phải đóng cửa. "ỷ hai người là gì? Nói trả là trả? Giờ tôi biết cho ai thuế đây?" Anh Trần nghiến răng nghiến lợi. Những người khác trong khu nhà cũng thi nhau kéo đến, không ngờ rằng Kim Tuyết Mai thực sự muốn chuyển đi. Nếu hai người chuyển đi thật, bọn họ biết lấy ai mà trêu đùa!

Còn cả những nam thanh niên độc thân đã khao khát có được cô từ lâu nhưng trước giờ chưa có cơ hội. Nếu cô rời đi, họ thực sự sẽ không còn cơ hội nữa. “Tiền đặt cọc không cần trả lại" Cao Phong không buồn quay đầu lại.

Kim Tuyết Mai tự nhiên cảm thấy hơi tiếc khoản tiền đặt cọc này, nhưng nghĩ đến việc là do mình trả lại phòng giữa chừng trước nên cô cũng không nói nhiều

Thấy Cao Phong nói như vậy, ánh mắt anh Đại lóe lên tia sáng, anh ta không tiện nói thêm bất cứ điều gì.

Ngô Phương Hân vốn đang nằm nghỉ ngơi trong nhà cũng ra đứng ngoài tầng hai liếc xuống, rút điện thoại ra, hừ lạnh một tiếng rồi lại đi vào. Cô ta làm việc vào buổi tối nên đương nhiên ban ngày có nhiều thời gian để nghỉ ngơi.

Mọi người trong khu nhà không biết đang thì thầm bàn tán gì đó, chốc chốc lại chỉ trỏ vào chỗ Cao Phong. Anh và Kim Tuyết Mai cũng không quan tâm, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình.

Thực ra cũng không có gì để thu dọn cả, chỉ là một vài bộ quần áo cùng một số vật dụng hàng ngày.

Cô thậm chí còn không có một bộ mỹ phẩm nào, một chiếc hộp lớn có thể để tất cả quần áo của hai người, bao gồm những đồ lặt vặt.

Còn lại là hộp đựng đồ chơi của Cao Phong

Kim Tuyết Mai chắc chắn sẽ không vứt lại những thứ này, nhanh chóng củi xuống lấy hộp đựng đồ chơi dưới giường ra. "Ý? anh Phong, cái này là gì vậy?" Cô lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, theo phản xạ lắc lắc, thấy nó khá nặng. "Cái đó. "

Cao Phong sững người trong giây lát, cái này là Vũ

Hoàng Lê nhờ Dư Văn Cường đưa cho anh.

Nói rằng bên trong có một bộ mỹ phẩm và một số thứ mà anh cần.

Hôm qua Cao Phong còn băn khoăn mãi không biết có nên lấy hay không nên chưa kịp nói cho Kim Tuyết Mai biết. "À mấy thứ đồ lặt vặt anh mua ấy mà, cũng cầm theo luôn đi! Đến nơi nói sau." Anh suy nghĩ một hồi rồi đáp.

Cô gật đầu, nhấc chiếc hộp lớn và hộp đồ chơi lên. Chiếc hộp lớn nhất, đương nhiên là do Cao Phong cầm. "Đi thôi!"

Kim Tuyết Mai bước ra cửa, nhìn lại một lượt quanh phòng, sau khi chắc chắn không bỏ sót thứ gì nữa cô mới đi thắng ra ngoài.

Đối với nơi này, cô không có quá nhiều hoài niệm.

Nhiều nhất cũng chỉ là lưu luyến chiếc giường nhỏ mà cô và Cao Phong đã ngủ ở đó vài tháng. "Gri grir!"

Hai người vừa bước ra khỏi cửa, bên ngoài bằng truyền đến âm thanh ầm ầm của xe máy. "Hú hú!"

Ngay sau đó là tiếng huýt sáo náo nhiệt truyền đến. Nó giống như âm thanh ồn ào của mấy thanh niên trẻ

Ủng hộ team chúng mình bằng* cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip
chapter content