Rể Quý Rể Hiền

Chương 670




Nhưng, Cao Phong là khách hàng của nơi này.

Đã là khách hàng thì chính là thượng đế, chị diễm sẽ không vì giúp đỡ Ngô Phương Hân mà đắc tội với khách hàng vậy nên cô ta chỉ có thể nghiến răng mà nhẫn nhịn thôi. Nhưng xét theo tính cách của Cao Phong thì chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy. “Anh Phong, chuyện này anh muốn xử lý như thế nào ạ?” Vũ Hoàng Lê đến gần và nhỏ giọng hỏi ý kiến của Cao Phong. "Làm cho tất cả mấy cô này ra ngoài hết đi. Cao Phong nhẹ giọng trả lời. “Đi đi!” Vũ Hoàng Lê phất tay ra hiệu cho Dư Văn Cường

Quả thật, xảy ra chuyện thế này thì đã chẳng còn ai có tính thân hào hứng chơi tiếp nối.

Dư Văn Cường cũng không nói gì thêm mà bảo chị Diễm dẫn mấy cô gái ra ngoài. Nhưng chị Diễm vừa mới giơ tay chuẩn bị mở cửa thì cánh cửa lại bị một lực mạnh mẽ, thô lỗ mở ra. "Ram!"

Cửa phòng theo đó mà đâm thẳng vào mặt chị Diễm, điều này càng khiến cho cơn giận của cô ta dâng trào. “Mẹ nó! Ông mày muốn xem xem là kẻ nào mà dám bao hết những đóa hoa xinh đẹp ở đây?” “Ông mày cho cho phép mày gọi người đẹp của ông đi à?"

Cửa phòng bị một gã đàn ông say khướt mở toang ra.

Kẻ tới là một gã đàn ông cao to, đầu cạo trọc, lúc này gã ta say đến mức đi còn không vững, gã ta đảo mắt quanh phòng một vòng rồi chỉ thắng mặt Vũ Hoàng Lê và Cao Phong mà mang.

Nửa người trên của tên đầu trọc đang cởi trần, trên người tên này có những hình xăm lớn, trên vai có một con rồng há to miệng, nhìn qua trông vô cùng gớm ghiếc.

Chị Diễm nhìn thấy tên đầu trọc này thì sắc mặt thoáng cứng đờ lại, chị ta có hơi e ngại tên này.

Ngô Phương Hân cũng những cô gái khác trông thấy tên này cũng hoảng hốt, luống cuống đứng rạt ra hết sang một bên. “Nói đi! Con mẹ mày, ai cho mày bao hết mấy em gái đi chứ, ông mày đã cho phép mày chưa hả?” Gà đầu trọc cao lớn lại gào lên.

Gã ta vừa dứt lời thì có hơn 20 thanh niên từ phía ngoài cửa xông vào, tất cả đều đứng lộn xộn sau lưng gã trọc này. Nhìn thấy một màn này, bất kể là Vũ Hoàng Lê đang ngồi cạnh Cao Phong hay Dư Văn Cường đang đứng trong góc đều không bất kỳ chút sợ hãi, e ngại nào.

Trái lại hai người còn hơi buồn cười. “Tên này bị đần à?” Vũ Hoàng Lê liếc nhìn gã đầu trọc một cái.

Anh thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của những kẻ tự đưa đầu mình lên trước họng súng là thế nào? Đần sao? Đối phó với loại người này thì Vũ Hoàng Lê còn cả lười không muốn gọi bảo vệ. “Mẹ nó! Có mấy đồng tiền dơ bẩn đã nghĩ mình là ai? Bọn mày có biết tạo là ai không hả?" "Ở cái đất này, Trương Đại Hải tạo nhận số hai thì không kẻ nào dám nhận đệ nhất đây!” Gã đầu trọc ngạo nghễ, khoe khoang nói.

Ngô Phương Hân thấy vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng rồi hai tay theo thói quen khoanh trước ngực, cười lạnh mà nhìn về phía Cao Phong

Chị đây muốn xem rốt cuộc tên Cao Phong này sẽ làm gì đây.

Tên Trường Đại Hải này nhìn vẻ ngoài có vẻ là tên không ra gì nhưng thực ra tên này chính là một tên côn đồ có tiếng ở cải thành phố biển phía Đông này, đi theo tên này có rất nhiều tên đàn em khác.

Nhìn qua tên Vũ Hoàng Lê ngồi bên cạnh Cao Phong kia có vẻ rất nhiều tiền nhưng đối mặt với những tên côn đồ hung hăng, người đồng thế mạnh của Trương Đại Hải thì có tiền nữa cũng vô dụng. “Chị Diễm, chị cứ dẫn mấy cô gái ra ngoài trước đi, chuyện trong này cứ để chúng tôi giải quyết.

Lúc này Dư Văn Cường nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở chị

Diễm, hành động này vô tình đánh gãy ý đồ của Ngô Phương

Hân. “A, được, được... Chị Diễm nghe vậy thì sửng sốt sau đó vội vội vàng vàng thúc dục hơn hai mươi cô gái xinh đẹp nhanh rời khỏi phòng.

Mấy người này có ai không phải ông lớn đầu, dù bất kể là bên nào thì cô ta cũng không dám trêu trọc.

Mà dư Văn Cường cũng không nói nhỏ nên củng lúc đó, Trương Đại Hải cũng nghe thấy giọng của anh ta, trong khoảnh khắc tên này thấy giọng này có hơi quen thuộc, ngay sau đó vẻ mặt ngạo nghề của tên này cứng đờ lại, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

Hơi men say trong người lập tức bay mất, gã ta lập tức tỉnh cả rượu.

Sau đó, Trương Đại Hải chậm rãi quay đầu cứng đờ của mình lại nhìn về phái sau lưng mình.

Dư Văn Cường đợi đám người của chị Diễm rời đi thì lập tức dùng chân đạp cánh cửa phòng đóng mạnh lại.

Mà Trương Đại Hải đã nhận ra bóng lưng của Dư Văn Cường, hai mặt gã ta trợn trừng mà nhìn Dư Văn Cường chăm chăm sau đó khó khăn nuốt nước bọt,

Mặc dù Trương Đại Hải mất bị cận nhẹ nhưng bóng lưng kia lại ở khá gần nên đã ta có thể dễ dàng nhận ra người này là ai. "Mẹ nó, mày muốn làm gì hả?"

Hơn hai mươi tên thanh niên sau lưng Trương Đại Hải thấy Dư Văn Cường đóng cửa lại cũng thấy hơi bất an nên mở miệng quát mắng.

Nhưng dù sao bên cạnh đang có hơn hai mươi người còn Dư Văn Cường chỉ có một thân một mình thôi, Dư Văn Cường chẳng nhẽ có thể một chọi hai mươi sao? "Bop!"

Nhưng mà tên thanh niên này còn chưa kịp nói xong thì Trương Đại Hải đã đột nhiên quay người lại vả mạnh lên mặt tên này. “Anh Hải, anh?" Tên thanh niên chẳng hiểu sao mình bị đánh nữa. “Câm miệng!” Trương Đại Hải quát lớn, da mặt gã ta còn đang run run không ngừng, gã ta hơi kh người xuống trước mặt Dư Văn Cường. “Trương Đại Hải, chỉ mới không gặp một thời gian mà cậu đã có thể xưng số một nơi này rồi, rất giỏi đó." Lúc này Dư Văn Cường mới chậm rãi xoay người lại, khoanh tay nhìn Trương Đại Hải cúi người. “Thình thịch!” Trái tim Trương Đại Hải bỗng nhìn đập nhanh gấp vài lần, hai chân cũng lập tức mềm nhũn lại, rầm một cái gã ta đã quỳ ngay ngắn trước mặt Dư Văn Cường.

Hai mươi tên đàn em phía sau Trương Đại Hải chứng kiến cảnh này vẫn còn ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trước giờ bọn người này vẫn chưa từng nhìn thấy Dư Văn Cường, nhưng trong đầu đám đàn em lúc này đồng loạt hiện lên cái tên Dư Văn Cường.

Người có thể khiến cho Trương Đại Hải sợ mất mật như vậy ngoại trừ người đàn ông truyền kì kia thì còn ai có thể chu?

Cao Phong và Vũ Hoàng Lê đối với chuyện đang xảy ra trước mắt lại hoàn toàn không quan tâm, hai người vẫn còn đang bình thản uống trà và nói chuyện.

Bất kể là thân phận hay năng lực thì mấy người các anh và Trương Đại Hải đều không nằm trên cùng một trục hoành. lại không nói chuyện nữa? Đám các người có thể xưng là số một của khu này, không phải sao?”

Dư Văn Cường chậm rãi đến trước mặt Trương Đại Hải, nửa người trên hai ngả về phía trước, anh nhìn xuống

Đại Hải đang quỳ rạp dưới đất. "Anh.. anh Cường, em... em không em không có ý Trương Đại Hải còn đang run lên bần bật, ngay cả nói chuyện cũng run rẩy, mãi không thành câu.

Cho dù Dư Văn Cường đã rửa tay gác kiếm rồi, nhưng chỉ cần anh ta vung tay lên thôi thì không biết sẽ có bao nhiều lão đại của vùng này sẽ đứng ra đi theo sau lưng của Dư Văn Cường làm một đàn em của anh.

Đây chính là uy tín, mị lực của một đại ca lâu năm trong giới giang hồ!

Nhìn xem, Trương Đại Hải ngày nay có trâu bò không! Nhất định rất trâu bò, đại ca của cả một vùng cơ mà, phía sau có không biết bao tên đàn em đi theo gã.

Nhưng năm đó, anh ta cũng chỉ là thuộc hạ của Dư Văn Cường thôi, không phải nói là thuộc hạ của thuộc hạ của Dư Văn Cường, ngay cả tư cách để xách giày cho anh cũng không có. “Vậy cậu có ý gì đây?" Vẻ mặt Dư Văn Cường không chút thay đổi nào nhìn về phải gã ta.

Trong lòng Trương Đại Hải đang vô cùng hoảng loạn, có ai có thể nói cho gã biết, tại sao Dư Văn Cường lại đột nhiên trở về được không?

Còn nữa, tại sao gã lại xui xẻo đến mức trêu đúng ngay người này, nếu biết trước Dư Văn Cường ở đây thì dù có đánh chết gã thi gã cũng không có gan chạy sang bên này tìm chết như vậy, mấy lời nói kia tuyết đối dù có cạy mồm gã cũng không dám thốt ra. "Anh Cường, em sai rồi! Em tự vả miệng!" mày đều vả miệng ngay. Trương Đại Hải ngẩng đầu cầu xin Dư Văn Cường rồi quay đầu nói với đàn em.

Tiếp sau đó, gã ta đúng là giơ tay tự vả mình thật mạnh, còn vả không ngừng.

Sau người gã, hơn hai mươi tên đàn em cũng không dám chậm trễ, không do dự mà liên tục và mạnh vào miệng mình.

Mấy người này lăn lộn trong giang hồ, đương nhiên biết Dư Văn Cường là ai. Dù hiện tại Dư Văn Cường đã rửa tay gác kiếm, không lẫn lộn trên giang hồ nữa nhưng lời của anh ta nói vẫn không có kẻ nào can đảm mà làm trái.

Vậy nên, trong phòng bắt đầu vàng lên từng tiếng bôm bốp của đám người tự vả mặt.

Từng tiếng từng tiếng vang lên như thể trong phòng có thật nhiều muỗi.

Dư Văn Cường chỉ nhìn bọn họ mà không nói lời nào, nhưng chỉ vậy cũng khiến bọn họ không dám nghỉ tay lại.

Thử ngầm lại những thủ đoạn thời đó của Dư Văn Cường thôi thì bọn họ cũng tự đánh bản thân mình mạnh hơn, không dám nương tay chút nào, rất sợ làm không nghiêm túc sẽ bị nếm thử những thủ đoạn như ngày trước. “Cậu đi đến

Dư Văn Cường cũng không nhìn bọn họ nữa mà đi đến

chapter content