Rể Quý Rể Hiền

Chương 668




Nếu như không phải có sự giúp đỡ của Dư Văn Cường, Vũ Hoàng Lê cũng sẽ không nhẹ nhàng lấy được quyền xây dựng khai phá khu vực này.

Dưới sự hướng dẫn tận tình của nhân viên phục vụ, mọi người đến phòng khách quỷ số 888. ở trong phòng bao trang trí xa xỉ, cũng sẽ không lộ ra quá mức nóng bỏng.

Bầu không khí đẳng cấp bên trên, sự xa hoa cũng có ý nghĩa.

Dù sao sự có mặt của người như Vũ Hoàng Lê, thứ mà thích cũng không giống những người trẻ tuổi kia. Bọn họ càng chú ý chất lượng, và phẩm vị ở bên trong.

Trong cả phòng bao, các thiết bị đều được trang bị đầy đủ, bao gồm một rạp chiếu phim gia đình lớn, một khu vực hát karaoke và một tủ rượu đầy những loại rượu quý. Tất cả đều có

Đương nhiên, giá của phòng bao này cũng rất xa xỉ, nhưng tất cả đều là Dư Văn Cường lo liệu hết, cũng không cần Cao Phong lo lắng gì. "Anh Cao, anh ngôi đi, tôi cũng lớn rồi, nên đi vệ sinh nhiều, thử lỗi thứ lỗi!"

Vũ Hoàng Lê cười nói với Cao Phong, liền đi vào trong nhà vệ sinh.

Cao Phong cười một chút, cũng đứng lên đi ra cửa ngoài nhà vệ sinh.

Cao Phong lúc này một thân quần áo nhãn hiệu cao cấp, lại thêm khí chất lạnh lùng, lại từ phòng cao cấp 888 đi ra, bước lớn đi trên hành lang, chớp mắt đã thu hút rất nhiều ánh mắt của không ít có giải

Trên hành lang có vài cô gái bồi rượu, cũng có một số khách nữ đi từ trong phòng bao ra, nhìn thấy Cao Phong hai mắt đều sáng lên.

Chẳng qua là Cao Phong mắt không thèm chớp, đi thẳng vào trong nhà vệ sinh ở đầu hành lang. Trong phòng nhà vệ sinh Cao Phong nhìn gương kéo kéo áo sơ mi, nhìn một vết bầm tím dưới cổ, không khỏi nhíu mày.

Trương Quyền người này ra tay cũng quá độc ác, Cao Phong bây giờ cảm thấy hiện giờ toàn thân đều âm ỉ đau đớn, không biết về nhà làm sao để giải thích với Kim Tuyết Mai.

Bồng nhiên, cửa nhà vệ sinh nữ bị người từ bên trong kéo ra, Cao Phong vội vàng chỉnh lại áo sơ mi, củi đầu rửa mặt.

Một hồi âm thanh tiếng giày cao gót gõ trên nền nhà vang lên, cùng theo đó là một mùi hương thơm theo gió bay đến. "Cộc cộc!"

Một đôi giày cao gót màu đỏ xuất hiện bên cạnh Cao

Phong.

Cao Phong không ngẩng đầu, hướng về vòi nước cảm ứng hồng ngoại, rửa mặt, chuẩn bị trở về phòng bao. "Oh, trai đẹp có một mình sao?"

Một âm thanh kiều my vang lên, mang theo một loại mi hoặc ý vị thâm sâu.

Cao Phong nghe thấy âm thanh này liên sửng sốt, quay người rời đi.

Anh, Cao Phong?"

Mà ngay lúc Cao Phong ngắng đầu, âm thanh kia bằng nhiên lên kinh ngạc.

Cao Phong liếc mắt về hướng âm thanh truyền tới, quả nhiên là Ngô Phương

Ngô Phương ăn mặc cực kỳ hở hang, trang điểm màu khói, đánh phấn mắt màu xanh lam, trông giống như một yêu nữ màu xanh.

Tất lưới màu đen, thêm một đôi giày cao gót nhỏ dài mảnh, cùng với vóc dáng của Ngô Phương Hân càng thêm nét cao gầy.

Bỏ đi những cái khác, vẻ đẹp của Ngô Phương Hân mặc dù hơn Kim Tuyết Mai nhưng cũng chỉ ở tầm trung mà thôi. Lúc này trên mặt của Ngô Phương Hân cũng là hết sức kinh ngạc, cô ta hoàn toàn không nghĩ rằng thế nhưng ở nơi này gặp được Cao Phong

Cao Phong nhìn Ngô Phương Hân một cái, quay người muốn rời đi. "Đứng lại!" Ngô Phương Hân đi giày cao gót dừng lại trước mặt Cao Phong.

Cao Phong nhẹ nhíu mày, nhìn Ngô Phương Hân không nói gì. "Anh tại sao ở đây?" Ngô Phương đánh giá Cao

Phong từ trên xuống dưới.

Nhìn thấy Cao Phong một thân hàng hiệu, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là một mặt khinh thường. "Tôi đi còn cần báo cáo với cô sao? Tránh ra!" Cao

Phong mày nhíu lại, lời nói mang theo ý lạnh. "Tôi không tránh đó thì sao? Anh cũng không xem đây là nơi nào? Hửm?" "Tôi chỉ cần là lên một tiếng, anh chết cũng không biết chết thế nào đâu." Ngô Phương Hân mặt thách thức. "Đây là địa bàn của cô?" Cao Phong lãnh đạm hỏi. " Không sai! Chính là địa bàn của bà đây!" Ngô Phương Hân không chút do dự đáp lời. Sau đó giơ tay chỉ chỉ áo sơ mi của Cao Phong, cười lạnh: " Hôm nay mặc trông giống như bộ dạng một con chó vậy, anh đến chỗ tôi làm cái gì?" "Dù sao cũng không phải là đến tìm cô" Cao Phong liếc Ngô Phương Hân một cái. "A a, tôi hiểu rồi! Tôi nói làm sao anh có thể mua cho chị anh nhiều quân áo đắt như vậy, hóa ra là đến nơi này làm tiểu bạch kiểm?" "Hahaha, anh thế mà làm cho tôi cười chết, lúc đầu tôi còn tưởng chị em hai người rất kiên cường, kết quả không phải là vẫn đi bán sao?" "Anh đi ra ngoài bản, cùng Kim Tuyết Mai đi ra ngoài bản có khác biệt sao?" Ngô Phương Hân che miệng cười.

Nghe đến đây, vẻ mặt Cao Phong dần dần hiện ra ý lạnh, trầm giọng nói: "Nói Tuyết Mai thêm một câu, tôi khiến cô chết"

Ngô Phương Hân ngắn ra, nhìn mặt của Cao Phong, vô ý thức lùi về phía sau một bước.

Nghĩ đến thân thủ của Cao Phong ngày đó, giật giật khỏe miệng cũng không dám nói Kim Tuyết Mai thêm câu nào. "Nói cho tôi biết, có phải là anh đã bám bà cô giàu nào rồi? Hay là ở đây làm con vịt? ha ha ha!" Ngô Phương Hân cười đến run hết cả người, trong lòng vô cùng vui sướng.

Ngô Phương Hân trước đây nhiều lần mời Kim Tuyết Mai đi theo bản thân, kết quả là lần nào cũng chịu thiệt trước mặt Kim Tuyết Mai.

Hiện tại nhìn thấy Cao Phong thế nhưng lại đến nơi này làm việc, có thể nghĩ đến nội tâm trào phúng đến cỡ nào. Cao Phong liếc Ngô Phương Hân, từ bên cạnh Ngôi Phương Hân đi vòng qua, hướng về phía phòng bao. "Bà đây ngược lại muốn xem, anh hôm nay ngồi ở cái bàn nào."

Ngô Phương Hận cười lạnh, liền đi theo Cao Phong. "Ngô Phương Hân, nhanh đến chuẩn bị một chút, phòng bao khách quý đến một vị khách lớn, tất cả chị em chúng ta đều phải qua đó để sếp lớn lựa chọn " Đột nhiên ở trong phòng thay quần áo một cô gái thờ đầu ra hết về phía Ngô Phương Hán.

Ngô Phương Hân dừng bước chân, có chút không cam tâm nhìn bóng lưng của Cao Phong. "Anh đợi chút đi, đợi tôi xong việc, tôi liền đến bàn của anh! Bà đây đã mấy ngày không có rửa chân, hôm nay liền để cho anh phục vụ tôi, ha ha!" Ngô Phương Hân hét về phía Cao Phong, sau đó xoay người đi về phía phòng thay quần áo.

Sự việc nhỏ này qua đi, Cao Phong liền quay trở về bên trong phòng bao. Cao Phong cũng không ngờ đến, vậy mà lại ở đây đụng phải Ngô Phương Hàn.

Không biết sau khi Ngô Phương Hân quay về, sẽ cùng những người ở trong đại viện giải thích về bản thân anh như thế nào.

Thế nhưng không sao cả, Cao Phong hiện tại cũng không phải là vì ánh mắt của những người bên ngoài mà sống.

Nếu như cả ngày đều nhìn ánh mắt của người khác, vì suy nghĩ của người khác mà sống vậy thì sẽ mệt chết. Cao Phong không phải là tiền, không thể làm tất cả mọi người đều thích, cũng không hiểm lạ việc những người này thích. "Anh Cao, anh đi đâu vậy?"

Nhìn thấy Cao Phong quay lại, Vũ Hoàng Lê lập tức

chapter content