Rể Quý Rể Hiền

Chương 651




“Em... Em không thích ăn trứng gà. Kim Tuyết Mai dừng lại một chút, sau đó cúi đầu húp nốt bát cháo.

Cao Phong im lặng không nói thêm điều gì, chỉ cúi đầu lẳng lặng ăn.

Có một số chuyện, không cần nói ra, chỉ cần trong lòng hiểu là được.

Tình thế khó xử trước mắt chỉ là tạm thời, Cao Phong sẽ cho Kim Tuyết Mai một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Ăn xong, Kim Tuyết Mai mang những bộ quần áo sạch ra, cô mặc áo cho Cao Phong như thường lệ, khéo léo cài từng chiếc cúc. “Bên ngoài trời đang trở lạnh, mặc thêm ít áo nữa đi. Kim Tuyết Mai nghiêm túc nói.

Cao Phong nhìn Kim Tuyết Mai, lúc này quần áo trên người cô mỏng tanh. “Được rồi! Em ở nhà chờ anh nhé!” Cao Phong xoa nhẹ lên mái tóc của Kim Tuyết Mai. “Ừm, vợ sẽ ở nhà chờ chồng quay trở lại." Kim Tuyết Mai ngoan ngoãn gật đầu.

Cao Phong ra ngoài tìm việc, anh đến một công trường xây dựng.

Nơi họ sinh sống khá hẻo lánh, nằm trong khu vực khai phá ngoại thành của thành phố Hải Phòng, xung quanh đây có rất nhiều nơi cũng đang khai phá.

Chỉ cần tùy ý bước hai bước là có thể nghe thấy tiếng gầm rú của máy móc, và thấy rất nhiều công trình đang được xây dựng nhanh chóng. Cao Phong cũng giống như Kim Tuyết Mai, mặc dù là họ rất có năng lực, đến bất cứ công ty nào cũng sẽ được nhận. Nhưng bởi vì thân phận, thế nên họ không thể làm như vậy được.

Họ chỉ có thể tìm đến những nơi mà không cần điền thông tin cá nhân mà vẫn có thể dùng sức lực để làm, để mà kiếm tiền nuôi gia đình.

Tiền! Cao Phong đang cần gấp một khoản tiền. Ngay cả khi làm chứng từ cũng cần phải có tiền.

Hơn nữa thời tiết ngày càng trở lạnh, Kim Tuyết Mai thậm chí một chiếc áo khoác bông mặc trong mùa đông này cũng không có.

Nếu có thể, Cao Phong muốn đưa Kim Tuyết Mai đến sống ở một nơi khác bởi vì môi trường ở khu tập thể đó không ổn.

Cho dù có mạnh mẽ đến đâu thì trước hết vẫn phải có chốn dung thân.

Cao Phong đi dọc theo con đường, sau đó rẽ vào một công trường.

Thấy một số công nhân đang trở xi măng, anh liền bước tới.

Năm sáu công nhân đang bận rộn làm việc. Bên cạnh họ còn có một người đàn ông trung niên đổi mũ bảo hộ, tay cầm sổ với bút ghi chép gì đó. “Xin chào, cho tôi hỏi ở đây có tuyển người không ạ?”

Cao Phong bước lên phía trước, khách sáo hỏi.

Nghe thấy vậy, người đàn ông trung niên đưa bút máy cho người bên cạnh. Liếc nhìn Cao Phong một lượt rồi xua tay: “Không tuyển! Không tuyển!” “Tôi có thể làm được. Cao Phong giải thích. “Cậu có thể làm được gì chứ? Mình cậu vác năm mươi cần xi măng, có vác được không?" “Đến lúc đó vác được mấy bao rồi lại mệt, rồi lại xảy ra chuyện gì đó, chúng tôi lại còn phải trả chi phí thuốc men cho cậu! Thôi đi đi.” người đàn ông trung niên sốt ruột xua tay. “Tôi thực sự có thể vác được." Cao Phong kiên quyết.

Người đàn ông trung niên sốt ruột vẫy tay, nói: “Đi đi, vác một bao tôi xem, nếu như không được cậu đừng có trách tôi.” Một vài công nhân cũng dừng việc lại, nhìn Cao Phong rồi nói: “Anh bạn trẻ à, đây không phải là công việc mà cậu có thể làm đâu! Vừa bẩn lại vừa mệt, cậu đi tìm việc khác đi!" “Đúng đấy, cậu đi làm lao động phổ thông ở mấy khu công trường, một ngày cũng kiếm được dăm trăm nghìn. Tuy rằng ở đây kiếm được nhiều hơn chút nhưng chắc chắn cậu chịu không nổi đầu. “Đừng nghĩ trẻ khỏe là có thể làm được, cậu thực sự không làm được nghề này đâu!”

Cao Phong biết những người công nhân này đều có ý tốt cả, nhưng anh không nói nhiều liền bước tới chỗ đống xi măng trước mặt.

Nhìn bụi phủ kín bao xi măng, rồi lại nhìn lên bộ quần áo Kim Tuyết Mai đã giặt sạch mà anh đang mặc trên người, Cao Phong do dự một chút. “Nếu không làm được thì nhanh đi đi, đừng có mà ở đây cản trở công việc của mọi người” người đàn ông trung niên vẫy tay nói.

Cao Phong không chút do dự, vươn tay nắm lấy một bên bao xi măng, chỉ bỏ ra chút sức, anh đã nhấc bổng bao xi măng lên. "Bang!"

Bao xi măng đập vào vai anh, phát ra âm thanh giòn “Vầy” công nhân bên cảnh sửng sốt khi thấy điều này. giã.

Công nhân chưa khỏi hết bất ngờ thì Cao Phong khẽ cúi người, nhấc thêm một bao xi măng nữa để lên trên vai anh.

Trên hai vai anh đều vác một bao mỗi bên, dường như anh cảm thấy rất thoải mái, không hề thở hổn hển.

Nếu không phải vác thêm sẽ bị để ý nhiều thì Cao Phong vẫn cảm thấy sức mình còn vác được thêm hai bao nữa. “Tốt! Tốt!” một số công nhân ngạc nhiên kêu lên.

Người đàn ông trung niên phụ trách ghi chép số lượng làm rơi quyển sổ ghi chép đang cầm trên tay đánh bụp một cái. “Chàng trai trẻ à! Cậu lợi hại thật!” một công nhân khen ngợi anh. “Được! Cậu có thể làm ở đây.

Người đàn ông trung niên nhặt cuốn sổ lên và nói: “Vác một bao xi măng sẽ được 2000 đồng, vác càng nhiều thì tiền càng nhiều, tiền lương được trả vào cuối ngày, giờ bắt đầu làm luôn đi!” “Không phải ghi lại tên sao?” Cao Phong khó hiểu hỏi. “Không cần, cậu là công nhân số sáu, làm đi!” người đàn ông trung niên xua tay.. "Chàng trai à, công việc của chúng ta đều là do những người ở tầng lớp thấp nhất xã hội làm. Mà những người ở tầng lớp thấp thì không ai quan tâm đầu, đến tên cũng không cần nhớ, cứ chăm chỉ làm việc đi!”

Một công nhân lớn tuổi hơn giơ tay vỗ vai Cao Phong và nói. Cao Phong không quan tâm, lập tức bắt đầu vác xi măng.

Một túi được 2000 đồng, nếu mà vác nhiều vậy thì có thể mua cho Kim Tuyết Mai một bộ quần áo dày dặn rồi. Thời tiết ngày càng lạnh khiến nhiệt độ giảm đi rất nhiều.

Lúc đầu Cao Phong cảm thấy hơi lạnh nhưng khi vác bao xi xuống, lưng anh ướt đẫm mồ hôi.

Cả người anh, từ đầu đến chân, đều bám đầy bụi xi măng.

Cao Phong không quan tâm, anh cứ vác hai bao cùng một lúc, không chậm trễ một chút nào.

Từ sáng đến trưa, Cao Phong cùng với mấy người công nhân vội vã ăn được mấy miếng ở nhà ăn, sau đó gói lại mang theo để trở về công trường ăn tiếp.

Đến cuối ngày, Cao Phong đã kiệt sức.

Mặc dù cơ thể của anh rất cường tráng, nhưng kiểu lao động cường độ cao vác cả 100 kilogam trong một lần này vẫn khiến anh không thể chịu nổi.

Dẫu sao anh cũng đã không vận động vài tháng nay rôi.

Hơn nữa, vết thương từ trận đánh với bọn người Hứa Viễn Nam ngày hôm qua vẫn chưa bình phục hẳn. “Tốt! Hôm nay làm rất tốt! Tôi cứ nghĩ vác chỗ này phải 11 mất hai ngày mới xong.

Người quản đốc trung niên vui mừng, đưa cho Cao Phong và mấy người công nhân mỗi người một chai nước khoáng.

Cao Phong nhanh chóng mở nắp ra, làm theo động tác của những người công nhân khác, giơ chai nước lên không rồi há miệng hứng nước.

Nếu như cứ để miệng chai trực tiếp vào miệng mà uống, vậy thì xi măng ở hai bên mép miệng sẽ bị cuốn vào theo. “Đến lúc thanh toán rồi!”

Người trung niên mở túi xách, theo ghi chép trong số mà bắt đầu trả tiền cho Cao Phong và mọi người. “Số 6, vác được 590 bao, làm tròn cho cậu là 600 bao! Khi quản đốc trung niên đưa tiền cho Cao Phong, ông nói to rõ ràng.

Hầu hết các công nhân đều nhận được khoảng tám trăm nghìn, chỉ có mỗi Cao Phong là nhận được một triệu hai trăm nghìn mà thôi.

Thế nhưng, Cao Phong khẽ nhíu mày, cũng không đưa tay nhận một triệu hai trăm nghìn.

Bởi khi anh vác xi măng, anh đã tính đại khái số lượng mà mình đã vác.

Mặc dù không được ghi lại một cách chính xác nhưng anh chắc chắn rằng mình vác được hơn 600 bao. Cả những công nhân bên cạnh cũng phải nhận hơn

chapter content