Rể Quý Rể Hiền

Chương 638




Kim Tuyết Mai cắn răng né sang một bên, nói: “Tôi không làm gì cả! Giám đốc Nam chỉ thuê tôi làm trợ lý của ông ấy, tôi chỉ đi theo ông ấy đi ra ngoài gặp khách hàng, ăn cơm cùng khách hàng mà thôi!” “Bớt giải thích linh tinh với bà đây đi! Bà đây chỉ tin vào những gì mình tận mắt thấy mà thôi!”

Lâm Hương Lan nói xong câu đó, giơ chân đá bay cái xe đồ chơi đã gãy đôi ra xa, túm lấy tóc Kim Tuyết Mai, trở tay tát cô một cái. “Các chị em, hôm nay chúng ta phải lột sạch quần áo của con khốn này, bắt nó phải bò từ đường cái về nhà đi!” “Dù sao thì làm kẻ thứ ba cũng đâu biết xấu hổ là vậy chúng ta cũng không cần cho nó mặt mũi nữa!”

Lâm Hương Lan vừa mới dứt lời, ba người phụ nữ kia đã nhao nhao vây lấy Kim Tuyết Mai, đưa tay muốn xé rách quần áo của cô ra. “Các người không thể đánh Tuyết Mai, các người là người xấu!”

Cao Phong đột nhiên đứng bật dậy, hai tay dùng sức, đẩy mạnh Lâm Hương Lan ra. “Á!” Lâm Hương Lan không kịp đề phòng, cứ như thế mà bị Cao Phong đẩy ngã ra đất. “Cái thằng ngu ngốc này, vẫn còn sức cơ à, hôm này bà đây cho mày chết!”

Lâm Hương Lan thẹn quá hóa giận, lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, đưa tay muốn đánh Cao Phong.

Ba người đàn bà kia cũng tiến lên, bắt đầu đấm đá

Cao Phong.

Cao Phong ôm đầu ngồi sụp xuống, chịu đựng những cú đấm từ bốn người phụ nữ đang vây quanh. “Anh Phong, anh Phong...

Kim Tuyết Mai nhìn thấy hình ảnh này, so với mình bị đánh còn khó chịu hơn, nước mắt rơi như mưa.

Cô vội vàng chạy tới, kéo một người phụ nữ ra, sau đó ôm Cao Phong vào lòng, dùng cơ thể của mình để che chở cho anh. "Ram! Bop!"

Mấy người phụ nữ nhóm Lâm Hương Lan ra tay rất mạnh, cũng mặc kệ dưới tay bọn họ là ai, thấy Kim Tuyết Mai thì lại càng ra tay mạnh hơn.

Cơ thể Kim Tuyết Mai bắt đầu đau nhức, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, chỉ lo che chở cho Cao Phong trong vòng tay mình. Không biết từ bao giờ xung quanh đã có cả một đám người tụ tập hóng hớt, chỉ trỏ bàn tán, nhưng tuyệt nhiên không có ai đứng ra ngăn cản.

Đám người Lâm Hương Lan vây quanh Kim Tuyết Mai, không ngừng đấm đá và xé quần áo, giật tóc Kim Tuyết Mai. “A! Không được đánh cô ấy!”

Bỗng nhiên, Cao Phong quát to, rồi bật dậy. “Các người ai cũng đáng chết!”

Lúc lạ nói câu này, hốc mắt anh đột nhiên đỏ bừng lên, giống như một ác ma đi ra từ địa ngục, nhìn một cái là khiến người khác phải run sợ.

Bốn người nhóm Lâm Hương Lan và Kim Tuyết Mai đều bị dáng vẻ của Cao Phong làm cho giật mình. “Các người đều đáng chết!”

Cao Phong như phát điên, túm lấy tóc Lâm Hương Lan, sau đó tát bà ta một cái thật mạnh. "Bop!"

Trên gương mặt to béo của Lâm Hương Lan hằn lên vết bàn tay màu đỏ.

Không đợi Lâm Hương Lan kịp kêu lên thảm thiết, Cao Phong đã trở tay tặng cho bà ta một cái tát nữa thật kêu, đánh cho Lâm Hương Lan chảy cả máu mũi. “Đều đáng chết!”

Hai mắt Cao Phong đỏ như máu, cắn răng lẩm bẩm, anh tiếp tục bồi thêm một cú đấm thẳng mặt nữa.

Một đẩm này đánh cho sống mũi Lâm Hương Lan vỡ tan. “A! A!” Lâm Hương Lan không ngừng kêu lên thảm thiết, trong nháy mắt, lỗ mũi bà ta chảy ra máu tươi. “Tôi phải giết bà!”

Cao Phong đẩy Lâm Hương Lan ngã ra đất, tiện tay nhặt một cục gạch, không hề do dự mà giơ lên, đập xuống đầu Lâm Hương Lan. "Cop!"

Cục gạch hạ xuống, Lâm Hương Lan bị nện cho hai mắt mờ đi, đầu vỡ máu chảy.

Kim Tuyết Mai, ba người phụ nữ đi theo Lâm Hương

Lan tới đây cùng với những người vây xem đều bị hù dọa. Cao Phong lúc này trông không giống một kẻ ngu, mà giống một... Tên điên!

Đúng vậy, chính là một kẻ điên!

Hai mắt đỏ như máu, anh chính là một tên điên ra tay không kiêng dè gì. Cao Phong kéo cánh tay phải của Lâm Hương Lan, ấn trên mặt đất, sau đó dẫm lên.

Vừa rồi, Lâm Hương Lan đã dùng bàn tay này để tát Kim Tuyết Mai. “Giết bà!”

Cao Phong lại lầu bầu, rồi giơ cao cục gạch trong tay, đập xuống bàn tay phải của Lâm Hương Lan. "Bop!"

Cục gạch vừa đáp xuống, bàn tay của Lâm Hương Lan lập tức biến dạng, gãy nát hết xương. “A!” Lâm Hương Lan kêu lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

Vào lúc này, dường như Cao Phong phát điên thật rồi, không hề do dự mà giơ cục gạch lên, đập xuống. “Bốp! "Bop!"

Mỗi lần âm thanh này vang lên, giống như là cục gạch kia đập vào lòng mọi người, khiến ai nấy đều phải run sợ.

Không đến mười giây, bàn tay của Lâm Hương Lan đã bị nên đến mức máu thịt lẫn lộn, bàn tay vặn vẹo biến dạng. Trong quá trình này, Lâm Hương Lan chị biết điên cuồng kêu gào.

Bà ta muốn phản kháng nhưng không thể phản kháng.

Cao Phong như một thằng điên, một thằng điên có sức lực vô cùng lớn.

Nhưng anh lại càng giống một con quỷ hơn, khiến cho Lâm Hương Lan không dám phản kháng “Cứu tôi, cứu tôi với!” Lâm Hương Lan gào thét.

Ba người đàn bà kia cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng lao tới, muốn kéo Cao Phong ra.

Nhưng Cao Phong lại đột nhiên đứng lên, dùng tốc độ cực nhanh quay người, cục gạch trong tay xoay một vòng. “Cấp cấp!”

Lập tức đập trúng đầu hai người, hai người đó bị đập rách toạc da đầu, máu chảy lênh láng. “Các người đều đáng chết! Giết hết các người!”

Cao Phong trừng mắt nhìn ba người, nhấc chân muốn tiến lên. “Anh Phong, anh Phong anh đừng đánh nữa, đừng để xảy ra án mạng!” Kim Tuyết Mai vội vàng tiến tới giữ chặt Cao Phong.

Hai mắt Cao Phong đỏ như máu, một giây sau anh quay người lại, giơ cục gạch lên cao, nhằm ngay Kim Tuyết Mai mà đập.

Đôi mắt anh đỏ lòm, lạnh lùng vô tình, động tác nhanh nhẹn không hề do dự. “Anh Phong, em là Tuyết Mai!” Kim Tuyết Mai không tránh né, gào lên. "Soat...

Động tác của Cao Phong khựng lại, cục gạch kia đã ở sát mặt Kim Tuyết Mai, chỉ cách cô có năm xen-ti-mét. “Tuyết Mai...

Cao Phong thì thào một tiếng, cục gạch trong tay rơi xuống đất, màu đỏ ghê người trong mắt cũng dần dần tan đi.

Nhân lúc này, đám người Lâm Hương Lan cũng đã vội vàng quay về chiếc xe hơi màu đỏ. “Thằng điên! Nó đúng là một thằng điên!” “Các người cứ chờ đấy cho tôi, vết thương của bà đây lành rồi thì chắc chắn sẽ hành chết các người!”

Đám người Lâm Hương Lan vừa chửi rủa, vừa nổ máy xe, chạy về phía bệnh viện. “Anh Phong, anh Phong.” Kim Tuyết Mai ôm chầm lấy Cao Phong, nước mắt lại một lần nữa tràn ra khỏi mi.

Cho dù Cao Phong đã biến thành như thế này, anh vẫn không quên việc bảo vệ Kim Tuyết Mai.

Bảo vệ Kim Tuyết Mai, dường như đã trở thành bản năng của Cao Phong, bị anh khắc sâu trong lòng.

Điều này khiến Kim Tuyết Mai vô cùng cảm động, không thể nào khống chế được tâm trạng của mình. “Tuyết Mai, đừng khóc, đừng khóc.

Màu đỏ trong mắt Cao Phong dần dần biến mất, cho đến khi hoàn toàn không còn nữa, bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng Kim Tuyết Mai.

Nhìn hai người bọn họ, trong số những người đứng xem xung quanh, có người không nhịn được mà thở dài một hơi.

Một cô gái không nơi nương tựa, còn phải cưu mang một đứa em trai có vấn đề về đầu óc, đúng là đáng thương.

Cho nên, những người vây xem không chế giễu hay mỉa mai gì bọn họ nữa, mà chỉ lẳng lặng quay người bỏ đi. Kim Tuyết Mai cứ ôm chặt lấy Cao Phong như vậy, dường như cô đang ôm lấy cả thế giới của mình, ôm thật chặt không dám buông tay.

Trong lòng cô có tủi thân, có cảm động, có đau lòng cho Cao Phong, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Sau khi màu đỏ rợn người trong mắt Cao Phong tan hết, anh lại trở lại dáng vẻ như một đứa trẻ lúc trước, nhưng bàn tay thì lại không ngừng vỗ về sau lưng Kim Tuyết Mai.