Rể Quý Rể Hiền

Chương 620




Đúng lúc này, ngón trỏ ở bàn tay trái còn lại của Cao Phong khẽ động đậy.

Nhưng mà Kim Tuyết Mai đang ngồi ở bên phải Cao

Phong, cho nên cô không nhìn thấy được động tác này. Bàn tay trái Cao Phong hơi động đậy một chút, rồi sau đó cũng không cử động nữa.

Hai mươi giờ, Kim Tuyết Mai không rời giường nửa bước. Miệng không ngừng nói chuyện với Cao Phong. Cô kể hết tất cả những chuyện có thể nghĩ ra, dù là nhỏ nhặt thì cô cũng kể cho Cao Phong nghe.

Từ lúc bọn họ mới bắt đầu gặp nhau, chê bai lẫn nhau, hờ hững, càng về sau lại càng có nhiều rung động, tình cảm nhiều dần lên...

Chuyện xảy ra giữa hai người trong suốt ba năm qua, Kim Tuyết Mai đều nhớ rõ ràng. Đúng tròn một ngày trời, Kim Tuyết Mai không uống một ngụm nước nào, cũng chưa từng chợp mắt.

Giọng đã khàn khàn, nhưng cô vẫn nói không ngừng. Đã quỳ rạp xuống đất vì mệt mỏi, nhưng cô cũng phải tiếp tục nói. “Chồng, em sẽ không chê anh vô dụng nữa, tất cả mọi người cũng không ai được phép nói anh như thế nữa. Chỉ cần anh tỉnh lại thôi... Giọng nói của Kim Tuyết Mai khàn khàn, nhưng cũng vô cùng đau khổ.

Bây giờ, Kiều Thu Vân không trơ mắt nhìn được nữa, bà ta tiến lên kéo Kim Tuyết Mai dậy.

Nhưng dường như Kim Tuyết Mai vẫn không hề đứng lên, vẫn quỳ dưới đất không nhúc nhích. Giống như là cô đang dùng cách này để chuộc tội với

Cao Phong vậy.

Nếu không phải là cả nhà mình lạnh lùng với Cao Phong suốt ba năm trời, nếu như không phải là ban đầu Tuyết Mai hiểu lầm Cao Phong, nếu như không phải là Cao Phong vì người nhà mình mà gây thù chuốc oán với Lương Minh Hiệp, nếu như không phải đón sinh nhật mình thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Kim Tuyết Mai nhận hết trách nhiệm lên người mình.

Nếu như có thể khiến cho Cao Phong tỉnh lại, cô tình nguyện quỳ mãi không dậy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, so với khoảng thời gian mà vị chuyên gia kia đã nói thì chỉ còn cách hai giờ nữa thôi. Người trong nhà của bà cụ Kim cũng cầu trời khẩn phật, chắp hai tay cầu nguyện trước tượng Phật.

Bà ấy đã từng đến tìm Lâm Vạn Quân để hỏi chuyện về nhà họ Cao ở hòn đảo phía Bắc. Nhưng mà Lâm Vạn Quân đã thẳng thừng ngắt lời, không cho bà ấy nói thêm gì nữa cả.

Bà ấy không biết thế cục của nhà họ Cao, nên chỉ có thể thầm thở dài.

Long Chí Minh và đám người Lâm Vạn Quân ngồi chờ ở ngoài hành lang yên tĩnh.

Rất nhiều người cũng đang đợi Cao Phong tỉnh lại. “Tích tắc, tích tắc

Kim đồng hồ không ngừng chuyển động, chỉ còn lại bốn mươi phút nữa thôi.

Cuối cùng thì Đường Mộng Thanh cũng không chịu đựng nổi nữa, từ từ bước vào bên trong phòng bệnh. Cô ta đứng cách Kim Tuyết Mai một đoạn, ngôi mắt xinh đẹp nhìn Cao Phong đang nằm trên giường. “Rõ ràng là anh mạnh mẽ như vậy, sao anh có thể Sao anh có thể ngã xuống được chứ?” Đường Mộng Thanh cũng nhẹ nhàng nỉ non.

Mặc dù khoảng thời gian cô ta tiếp xúc với Cao Phong không nhiều, nhưng tính cách kiên trì của Cao Phong, từng nhất cử nhất động của anh đều khắc sâu trong lòng Đường Mộng Thanh.

Kim Tuyết Mai nắm chặt lòng bàn tay Cao Phong, nhẹ giọng nói: “Anh còn nói sẽ dẫn em đi hưởng tuần trăng mật cơ mà, em đồng ý với anh. “Bất kể là chuyện gì của công ty, em đều để cho người khác làm hết, bất kể là anh muốn đi đâu em cũng đi cùng anh” Giọng nói của Kim Tuyết Mai vô cùng run rẩy.

Nhưng Cao Phong vẫn không nhúc nhích. “Đậu phộng, đừng kéo tôi. Tôi rất muốn nhìn xem cậu ta ra sao rồi. Cả cuộc đời tôi đều bái phục cậu ta, bây giờ dáng vẻ của cậu ta ra sao rồi?”



Bỗng nhiên, cửa phòng bị một người đạp đổ. Hai mắt Long Tuấn Hạo đỏ ngầu, anh ta xông vào.

Sau đó đám người Long Chí Minh ở đằng sau cũng không kéo anh ta ngừng lại được. Tất cả đều bị gạt phăng hết sang một bên.

Long Tuấn Hạo đi vào trong phòng bệnh, anh ta nhìn Cao Phong, sau đó mằng to. “Đậu phộng. Cao Phong, tôi đây không tin cậu lại cứ như vậy. Nếu như cậu thật sự như vậy thì cậu đúng là đồ bỏ đi rồi.” “Con mẹ nó. Tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu không tỉnh lại thì tôi đây sẽ cướp Kim Tuyết Mai về làm vợ. "Bop."

Long Chí Minh giảng một cái tát, nổi giận mắng: "Con nói mê sảng cái gì đấy?" “Con mẹ nó. Tôi muốn nói, tôi muốn nói, Cao Phong kia, cậu đừng để cho tôi phải coi thường cậu “Cha tôi đã từng nói với tôi, cho dù một ngày nào đó con thất thế cũng phải khiến cho người khác nhớ đến con. Cậu đã từng đứng ở đỉnh núi mà rất nhiều người chưa từng được đặt chân đến. Cả đời này, Long Tuấn Hạo tôi chưa từng chấp nhận chịu thua ai, cậu chính là người đầu tiên. “Long Tuấn Hạo tôi có chịu thua cậu thì vẫn phải đứng ở trên đỉnh, vĩnh viễn không thể thất thế” “Không phải cậu rất giỏi đánh nhau sao? Cậu đánh tôi đi, đứng dậy mà đánh tôi đi này.” “Nếu như hôm nay cậu không dậy, tôi sẽ ra thông báo với toàn Thành phố Hà Nội rằng tôi sẽ cưới Kim Tuyết Mai về làm vợ.

Cho dù bị Long Chí Minh tát một cái, nhưng Long Tuấn Hạo vẫn còn đứng đó gào ầm lên, hậm hà hậm hực nhưng nước mắt lại rơi.

Anh ta là một người cứng rắn, từng trải qua vô số lần vào sinh ra tử, nhưng Cao Phong vẫn là ân nhân cứu mạng của cả nhà anh ta, thế nên anh ta không có cách nào khống chế được tâm trạng cả. “Mẹ cậu, cậu tỉnh lại đi... Long Tuấn Hạo đột nhiên hạ thấp giọng “Cậu..” Nói đến đây, bỗng nhiên Long Tuấn Hạo trợn tròn hai mắt, anh ta lập tức ngậm miệng lại, đưa tay chỉ vào Cao Phong. "ỰC"

Yết hầu của Long Tuấn Hạo chuyển động lên xuống, nói: “Cậu, cậu cậu cậu, Cao Phong cử động.

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức vậy lại xung quanh, tất cả ánh mắt đều nhìn Cao Phong không hề chớp.

Chỉ thấy ngón tay trỏ bên trái của Cao Phong bỗng nhiên động đậy. Trong lòng mọi người vô cùng mong đợi.

Sau đó, hai bàn tay của Cao Phong bắt đầu hoạt động, mí mắt cũng khẽ cử động. Nhìn thấy vậy, Kim Tuyết Mai mừng rỡ, vội vàng kêu: “Cao Phong, Cao Phong!"

Lúc này, Cao Phong giống như đang không ngừng giãy giụa. Mười mấy giây sau, cuối cùng cũng thoát được khỏi sự trói buộc, mí mắt từ từ mở ra. "Anh Phong!" "Cao Phong!" “Đậu phộng. Cao Phong, quả nhiên là cậu vẫn quan tâm đến Kim Tuyết Mai nhất.”

Trong phút chốc, mọi người đều vô cùng kích động nhìn Cao Phong, Kim Tuyết Mai thì xúc động đến nỗi chảy nước mắt.

Mắt Cao Phong từ từ mở ra, ánh mắt mơ hồ nhìn quanh một vòng. Trên mặt bỗng nhiên xuất hiện biểu cảm hơi sợ hãi. “Chú Quân.” Ánh mắt Cao Phong né tránh, nhỏ giọng

Lâm Vạn Quân nghe thấy vậy, tinh thần của ông ta bị gọi. chấn động mạnh, không thể tưởng tượng nổi mà trợn tròn hai mắt, nhìn về phía Cao Phong. Một tiếng “Chú Quân” này, khi còn nhỏ, Cao Phong vẫn luôn gọi ông ta như vậy. “Cậu Phong... Cậu Phong, tôi ở đây” Lâm Vạn Quân nghiến răng, cuối cùng ông ta vẫn tiến lên. “Chú Quân, bọn họ là ai vậy? Cháu sợ...

Cao Phong kéo chăn lên kín nửa mặt, ánh mắt kinh hoảng nhìn khắp nơi. "Cái gì?"

Ngay lập tức, Lâm Vạn Quân bị dọa ngu luôn, mà tiếng của mọi người xung quanh cũng ngừng hết lại.

Cao Phong anh... Thế này là sao? "Cậu Phong, tôi là Long Chí Minh đây!" "Cậu Phong, tôi là Đường Bảo Nam đây. Cậu không nhận ra à?”

Chỉ một thoáng, các ông lớn của Thành phố Hà Nội đều đồng loạt lên tiếng, vô cùng kinh ngạc mà nhìn Cao Phong.

Cao Phong nghe thấy vậy, cơ thể run lên bần bật, anh đưa tay kéo chăn lên quá đầu, cơ thể vẫn còn đang không ngừng run rẩy, dường như là rất sợ hãi vậy.

Lâm Vạn Quân bị dọa ngu luôn. Kim Tuyết Mai thì như bị điện giật. “Cao Phong, Cao Phong, anh không nhớ ra em sao?

Em là Tuyết Mai đây." Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng vỗ lên vai Cao Phong, giọng nói đầy run rẩy.

Nghe được cái tên này, Cao Phong từ từ kéo chăn xuống, thò đầu ra nhìn về phía Kim Tuyết Mai "Tuyết Mai? Tuyết Mai, bọn họ là ai?" Trong mắt Cao Phong vô cùng mơ hồ, sau đó hỏi nhỏ. “Anh nhớ ra em, anh nhớ ra em... Nước mắt Kim Tuyết

Mai lã chã rơi.