Rể Quý Rể Hiền

Chương 612




“Vù vù vù vù.”

Khi mọi người đang đắm chìm trong cảnh sắc đẹp thì trên bầu trời lại có những tiếng thét gào.

Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn.

Một chiếc dù lướt ngang trên bầu trời.

Không chỉ có một.

Khoảng ba, năm, mười cái, thậm chí ba mươi cái.

Mấy chục chiếc dù lướt trên trời với tiếng gió như đang gào thét, giống như là tiếng quạt của máy bay chiến đấu phát ra.

Chúng cứ lướt qua lướt lại, có mưa cánh hoa rơi đầy trời.

Những cánh hoa hồng mỏng manh từ trên trời từ từ rơi xuống, nhìn trông giống như cơn mưa cánh hoa hồng.

Những cánh hoa hồng mỏng manh này, cùng với hương thơm tươi mát của hoa hồng, càng làm tăng thêm bầu không khí lãng mạn lên đến cực điểm. "Xoet."

Trong cơn mưa hoa, Cao Phong mặc quần áo vest màu trắng. Anh giơ tay búng một phát.

Mấy túi vải lớn bị người xé toạc.

Hàng ngàn bóng bay tình yêu giống như lũ tràn bờ, đột nhiên bay ra khỏi túi, chúng bay vút lên trên trời.

Giống như những chiếc đèn trời mang theo vô số lời chúc tốt đẹp đang từ từ bay lên trên bầu trời.

Đồng thời, ngay lập tức, màn hình LED lớn đã được lắp đặt từ lâu cũng sáng lên. “Kim Tuyết Mai, sinh nhật vui vẻ.

Chữ ký ở góc dưới bên phải: Chồng của em, Cao

Phong.

Có tới chín màn hình lớn sáng lên ở xung quanh khiến ánh mắt của mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc. “Oa. Không ngờ không phải là hiện trường cầu hôn mà là hiện trường mừng sinh nhật sao?” “Trời ạ, hóa ra đây đều là quà sinh nhật Cao Phong chuẩn bị cho Kim Tuyết Mai sao?” “Đúng. Lần trước, lúc đèn ở quảng trường Vạn Lâm của Thành phố Hà Nội được chiếu sáng, tôi đã tự hỏi không biết chữ Tuyết Mai đó có phải là Kim Tuyết Mai không. Bây giờ thì tôi chắc chắn là như vậy”

Nghe thấy vậy, có người quay đầu lại nhìn. “Trời đất ơi. Mau nhìn phía sau, nhìn đèn phía sau kìa. Mọi người đều ngoái đầu lại, nhìn khắp xung quanh.

Bọn họ như đang nhìn thấy ánh đèn từng gây chấn động ở quảng trường Vạn Lâm Thành phố Hà Nội, một lần nữa lại được chiếu sáng trở lại.

Thêm một lần, những ánh đèn ở mặt trước của cửa hàng chiếu tên Kim Tuyết Mai.

Và lần này, từ năm ký tự ban đầu, nó đã trở thành bảy ký tự.

Kim Tuyết Mai, chúc mừng sinh nhật.

Vào lúc này, không chỉ ở mặt trước của cửa hàng mà cả ở nhiều công ty lớn cũng đều sáng đèn như thế này.

Bất động sản Phong Mai, Tập đoàn Thiên Long, Tập đoàn Bắc Liễu, Tập đoàn Bảo Nam, Khách sạn Quốc tế New Island, Khách sạn Ái Cầm, Hiệp hội Thương mại Chiến Thắng,...

Vân vân.

Tất cả những Tập đoàn nổi danh nhất ở Thành phố Hà Nội đều đồng loạt chiếu sáng cùng một câu.

Kim Tuyết Mai, sinh nhật vui vẻ.

Tối nay, cái tên Kim Tuyết Mai đã hoàn toàn làm cả thành phố chấn động, cũng khắc sâu vào lòng mọi người.

Cũng ngay tại giờ phút này, Cao Phong chậm rãi đi tới bên cạnh của Kim Tuyết Mai. Khóe miệng anh hơi cong lên, ánh mắt anh tràn ngập dịu dàng.

Kim Tuyết Mai chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn Cao Phong. Trong mắt cô có chứa nước mắt.

Lúc này đây, khi nhìn thấy dáng vẻ như chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ tích bên ngoài đời thật của Cao Phong, bỗng nhiên Kim Tuyết Mai lại cảm thấy tự ti.

Đúng vậy, chính là cảm giác tự ti.

Dường như khi ở trước mặt của Cao Phong, cô không thể ngóc đầu lên nổi. Cô có một cảm giác bản thân không xứng với Cao Phong. Ba năm trước, cô cảm thấy ông cụ Kim thật hồ đồ. Cô cảm thấy Cao Phong không hề xứng với mình.

Nhưng ba năm sau, vào ngày hôm nay, Kim Tuyết Mai lại cảm thấy bản thân mình không xứng với người đàn ông như Cao Phong.

Khi đứng trước mặt Cao Phong, cô sẽ không tự chủ cảm thấy xấu hổ.

Bản thân cô thì có đức gì lại được Cao Phong bảo vệ chứ?

Chính cô chưa từng thực sự vì Cao Phong làm điều gì. “Em có thích không?” Cao Phong cười hỏi. “Thích.” Kim Tuyết Mai vô thức gật đầu. “Đừng khóc, anh không muốn để em khóc đâu” Tay của Cao Phong nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Kim Tuyết Mai.

Mặt Kim Tuyết Mai xấu hổ, hơi sững sờ rồi trả lời: “Em không có khóc. Đây là do em vui quá nên mới rơi nước mắt. Cái này không tính là khóc. “Được. Không tính là khóc” Cao Phong lấy bông hoa hồng từ túi áo bên trái ra đưa cho Kim Tuyết Mai. Kim Tuyết Mai nhận lấy như đang nhận bảo bối. Sau đó, cô để Cao Phong tùy ý nắm tay mình đi tới đài cao chín mét kia.

Ngàn vạn sự chú ý, cực kỳ lóng lánh.

Sân khấu được bao quanh bởi ánh đèn nhiều màu sắc, giống như một sân khấu được làm từ kim cương, hiện lên vẻ đẹp lộng lẫy.

Ánh sáng của những ngọn đèn ở xung quanh như những vì sao trên bầu trời đen, mở ra chương nhạc dạo đâu. Đài cao chín mét đang hiện lên với vẻ đẹp lung linh.

Sự cảm động mà Cao Phong dành cho Kim Tuyết Mai cũng đã khiến cho mỗi một người đang ở hiện trường cảm động theo.

Trong vô số ánh mắt nhìn chăm chủ của mọi người, hai người chậm rãi đi lên đài cao chín mét, bước lên đến bậc cao nhất. Mà trong lúc ấy, cánh hoa hồng vẫn không ngừng rơi xuống từ trên trời.

Lúc này, cả người Kim Tuyết Mai bị choáng váng. Cô để mặc cho Cao Phong dắt mình đi lên phía trước.

Cuối cùng, cả hai cũng đi hết chín bậc của đài cao, quay lại nhìn toàn bộ mọi người bên dưới.

Tiết tấu âm nhạc chậm rãi thay đổi.

Đám đông tách ra, có hai người phụ nữ đẹp cao ráo, đẩy một chiếc xe bánh từ từ đi về phía trước.

Bánh ngọt ở trên xe là một chiếc bánh cao chín tầng. Trên mặt cắm những ngọn nến lấp lánh.

Chiếc xe đặt bánh đầu tiên đi ra, sau đó, những chiếc khác cũng nối tiếp đi ra theo.

Một chiếc, rồi năm chiếc, đến chín chiếc.

Hôm nay có nhiều yếu tố đều có liên quan tới số chín. Đây là ẩn ý cho tình yêu lâu dài, vĩnh cửu. Chín xe bánh, mỗi xe là một chiếc bánh lớn chín tầng, bên trên còn có đèn màu.

Các xe bánh được xếp theo thứ tự, chữ trên bánh cũng được xếp theo thứ tự.

Kim Tuyết Mai, sinh nhật vui vẻ, Cao Phong.

Chín xe bánh ngọt, chín màu đèn nháy khác nhau. Từ trên cao nhìn xuống, Kim Tuyết Mai cảm thấy vô cùng cảm động.

Lúc này, gió đêm đang từ từ thổi qua, trên bầu trời sao lấp lánh, còn có màn mưa cánh hoa hồng, gần như lãng mạn đến cực điểm. “Cao Phong, cảm ơn anh. Cảm ơn vì những cảm động mà anh đã mang đến cho em.

Đôi mắt xinh đẹp của Kim Tuyết Mai ngập tràn những giọt nước mắt đầy hạnh phúc. Cô che miệng và cố gắng kìm nén cảm xúc của mình để không khóc thành tiếng. “Anh nói rồi, anh muốn mang cả Thành phố Hà Nội này thành quà sinh nhật tặng cho em “Vì vậy, đây chỉ là bắt đầu thôi. Đừng vội cảm ơn, vẫn còn quà tặng ở phía sau nữa.” Cao Phong nhẹ nhàng cười, bàn tay của anh nhẹ nhàng lau nước mắt.

Một giây, ba giây rồi mười giây.

Ngón tay của nghệ sĩ đàn nhanh thoăn thoắt, ngay lập tức thay đổi nhịp điệu của bài hát, chuyển sang đoạn nhạc tiếp theo rất mượt mà.

Mười giây sau, có một âm thanh đột ngột vang lên, lập tức vang vọng khắp công viên Minh Lệ. Một ánh sáng chói mắt của pháo hoa, phát ra tiếng vang bay thẳng lên bầu trời. Khoảng tầm gần trăm mét trên trời cao thì pháo hoa nổ tung. “Bùm!

Một tiếng vang lớn từ trên không. Trong nháy mắt rung động tại cửa hàng ngàn người ở quảng trường, át cả âm nhạc.

Pháo hoa nổ ở độ cao hàng chục mét so với hai người bọn họ, ước chừng có khi chỉ hơn mười mét.

Mà sau khi pháo hoa này nổ, hàng loạt pháo hoa ở xung quanh công viên Minh Lệ đồng loạt phóng ra. “Tạch. Bùm. Oành. Đoàng.”

Một viên, mười viên, năm mươi viên rồi tới một trăm viên.

Mấy trăm quả pháo hoa đồng loạt được châm ngòi, khiến cả bầu trời đêm phát sáng, che cả những ngôi sao trên bầu trời.