Rể Quý Rể Hiền

Chương 589




Cao Phong cúi đầu, nhận ba nén nhang, tiến lên hành lễ ba vái chín lạy. Tên thuộc hạ kia không dám gây ra bất cứ tiếng động nào, nhẹ nhàng khép cửa phòng ra ngoài.

Sau khi tế bái xong, Cao Phong cắm ba nén nhang vào lư hương, sau đó mới lui về chỗ, lại quỳ thêm lần nữa. “Ông nội à, cháu đã tìm thấy bạn cũ của ông rồi! Ngài ấy cũng bảo vệ cháu chu đáo như ông bảo vệ cháu vậy, cũng chỉ lớn như ông, và cũng khiến cháu tôn kính ngài ấy như ông vậy.”

Nếu như không có ông ấy, bây giờ không biết cháu đã chết đói ở đầu đường xó chợ nào, xuống kia đoàn tụ với ông rồi." Nói đến đây, Cao Phong lắc đầu tự giễu.

Lúc ấy, Cao Tử Hàn không biết nói sao với Cao Phong. Lắng nghe những lời Cao Phong nói, Cao Tử Hàn xúc động rất nhiều, đôi mắt ngấn lệ.

Khó mà tưởng tượng nổi khi bị đuổi ra khỏi dòng họ đã phải sống một cuộc sống ra sao. “Sau này, cháu nhất định sẽ để ông Hai ở gần ông, để cho hại người là một đôi bạn già tri kỉ” Cao Phong chân thành nói.

Về phần hiện giờ, cho dù Cao Phong có nghĩ cũng lực bất tòng tâm.

Bài vị của ông Cao không thể mang đi thuận lợi như của ông cụ Sơn được. Sợ rằng coi như Cao Phong tìm đủ mọi cách để làm nhưng nhà họ Cao cũng không cho phép anh đưa bài vị của ông Cao ra khỏi trung tâm đảo.

Mà lúc này Cao Phong cũng không định làm như vậy, là một cháu trai mà ông Cao đặt nhiều hi vọng, vậy mà đưa ông Cao chật vật đi khỏi đây cũng không phải là dự định của anh.

Một ngày nào đó, anh sẽ dùng chính thực lực của mình khiến mọi người trong nhà họ Cao nể phục.

Anh có thể thâu tóm được Hà Nội, rồi càng ngày càng gây dựng sự nghiệp ở nhiều địa phương hơn, hạ gục được nhà họ Cao quyền thế ngập trời.

Cho dù quá trình có gian nan cỡ nào, nhưng Cao Phong sẽ quyết không lùi bước.

Người sống trên đời phải sống vì mình.

Cao Phong nói xong lại trịnh trọng dập đầu ba lần nữa. “Cộc! Cộc! Cộc!”

Ba tiếng dập vang dội khiến cho Cao Tử Hàn không thốt lên lời, anh Kình Thiên cũng tàn nhẫn với mình quá? Sau khi xong chuyện, Cao Phong từ từ ngẩng đầu, chuẩn bị rời khỏi đây.

Trong lúc Cao Phong chuẩn bị đứng dậy đi khỏi thì khoảng trống trước mặt bỗng nhiên có tiếng động lớn, một cánh cửa dưới đất từ từ mở ra.

Cao Phong đột nhiên trợn tròn hai mắt, ngạc nhiên nhìn phía trước.

Cao Tử Hàn cũng run rẩy toàn thân, vươn lấy cánh tay nhỏ bé túm lấy áo Cao Phong. “Anh Kình Thiên, này, này. Giọng nói Cao Tử Hàn có Vốn dĩ bầu không khí nhà thờ họ có hơi âm u, bây giờ hơi run rẩy. không ngờ lại xảy ra chuyện thế này khiến cho Cao Tử Hàn sợ hãi một hồi. “Đừng sợ, đây là nơi thờ phụng, đó đều là bài vị của dòng họ Cao chúng ta.”

Cao Phong vỗ vỗ sau lưng Cao Tử Hàn, sau đó không chút do dự tiến lên kiểm tra xem. Nền đất bị tách ra, bên dưới lộ ra một lỗ hổng to không bằng lòng bàn tay của người lớn.

Bên trong còn có một cái lỗ, giống như cất giấu một vật gì trong đó vậy.

Cao Phong hơi chần chừ, thò tay lôi vật cất trong đó ra xem. “Một tấm vải?” Cao Phong hơi kinh ngạc nhìn đồ trong tay.

Cao Tử Hàn cũng nghiêng đầu sang ngó, vẻ mặt đầy tò mò xem xét, còn vươn tay ra sờ một chút. Thứ mà Cao Phong đang cầm lúc này quả thực là một tấm vải trắng, thoạt nhìn cũng không to hơn chiếc khăn tay là bao.

Sờ vào mềm mượt như tơ lụa, giống như được dệt bằng lụa băng, cảm giác còn hơi lạnh lẽo.

Cao Phong định mở ra xem thì chợt nhận ra người giúp việc vẫn còn ở ngoài từ đường, vì vậy anh cất vào trước. Bất kể đó là vật gì, đã xuất hiện một cách bí ẩn như vậy nhất định không thích hợp bị lộ ra.

Có thể là không cho người khác biết chứ không phải là càng nhiều người biết.

Đồng thời Cao Phong cũng cảm thấy kỳ lạ, tấm vải này tuyệt đối không phải là tấm vải thông thường. “Tử Hàn, em biết chuyện này là sao không?” Cao

Phong lại thò tay vào lỗ hổng, vừa thò vừa hỏi. "Em cũng không biết nữa anh Kình Thiên, em cũng chưa từng biết chỗ này có một mật đạo” Vẻ mặt Tử Hàn không thể tin nổi.

Cao Phong lại thò tay vào lỗ hổng xem sao, động tác chợt ngừng lại, sau đó từ từ rút tay về.

Cao Tử Hàn vội vã nhìn sang, tò mò hỏi: “Có món đồ chơi gì tốt sao anh?” “Không, không có gì cả. Cao Phong nhẹ giọng đáp. “Xì, em cứ tưởng có món đồ chơi nào tốt cơ. Ánh mắt Cao Tử Hàn thất vọng.

Cao Phong nhẹ nhàng phủi sạch dấu vết, lấy một vật từ khe hở, bỏ vào túi.

Cũng không phải là anh không tín nhiệm Cao Tử Hàn, chỉ là dù sao cũng đã ly biệt ba năm, cuối cùng vẫn cần phải đề phòng. Dù sao Cao Tử Hàn cũng không nên biết quá nhiều. “Sao ở đây lại có mật đạo vậy.”

Cao Phong thu tay về, lẩm bẩm thắc mắc.

Vừa dứt lời nền đất khẽ chuyển động, rồi lại đóng kín vào, kín như thể không có một vết tích nào.

Cao Phong lấy tay gõ gõ, có lẽ nguyên nhân là do chất liệu gỗ, phía dưới đất không có bất kỳ tiếng động nào truyền đến, giống như là đặc quánh.

Có lẽ bởi vì như vậy cho nên không ai phát hiện ra điểm nào khác thường!

Cao Tử Hàn nghĩ ngợi một lát, rồi vội vàng chạy đến chỗ Cao Phong dập đầu úc trước, dậm chân thật mạnh, nhưng nền đất kia vẫn không có động tĩnh gì.

Giống như nó đã hoàn thành nhiệm vụ, và không bao giờ mở nữa. “Trước kia không có ai phát hiện ra sao? Lúc mọi người tế bái cũng không có ai phát hiện ra ư?” Cao Phong rất thắc mắc.

Anh không biết thứ này rốt cuộc là ông Cao để lại hay là có người khác nhà họ Cao bỏ vào

Cao Tử Hàn đặt ngón trỏ lên cằm, suy nghĩ một lát nói rằng: “Có người đến cúng bái, cũng có người đến đây dập đầu, thế nhưng... “Nhưng sao?” Cao Phong vội vàng hỏi. “Thế nhưng chưa từng có ai dập đầu mạnh với ông nội như anh Kinh Thiên vậy” Cao Tử Hàn nghiêm túc trả lời. “Khụ.” Cao Phong nghe vậy thì sửng sốt, dở khóc dở cười ho nhẹ một tiếng.

Anh cũng là vì tức cảnh sinh tình, cho nên không tự chủ được mà cố hết sức dập đầu.

Không ngờ khi dập đầu lại biết được một bí mật. “Có thể trì là một trò đùa nào đấy! Chúng ta đi thôi!” “Ông nội, nếu như ông để lại cho cháu thứ gì đó thì giờ ông có thể yên tâm rồi! Cháu đã lấy được rồi.” Cao Phong tự nhủ trong lòng.

Hai người Cao Phong đi ra khỏi nhà thờ tổ thì bằng nhiên có một tình huống trước mắt khiến họ sợ ngày người. Điều này khiến người canh giữ nhà thờ tổ họ Cao thắc mắc, hôm nay không phải ngày cũng bái, sao lại có nhiều người đến như vậy?

Mà những người này đều chẳng nói năng gì, vẻ mặt đầy kích động chờ đợi.

Chỗ đặt nhà thờ tổ họ Cao hơi cao, lúc Cao Phong đứng trên bậc thang nhìn xuống toàn người là người.

Một trăm người, hai trăm, ba trăm người cũng không đếm xuể.

Diện tích đảo trung tâm nhà họ Cao cực kỳ lớn, riêng số người này thôi đếm cũng không ngót năm trăm người. Mà ở đây mới chỉ có hơn nửa người họp lại.

Thấy Cao Phong đi ra, rất nhiều người đứng trước sửng sốt, trong chớp mắt mắt họ đỏ ửng. “Cậu chủ Kình Thiên!”

Có người khẽ hô một tiếng, sau đó người người cúi “Cậu chủ Kình Thiên!” Gần ba trăm người đều cúi đầu đầu. chào hỏi.