Rể Quý Rể Hiền

Chương 491




"Ha ha, vậy phải hỏi ý anh Minh trước một chút. Tất cả những người có mặt trong hội trường này, ngoại trừ anh Minh ra thì cho dù có là ai tôi cũng không sợ. Ngô Minh An cười ha hả.

“Mọi người xin cứ tự nhiên." Tưởng Khải Minh cũng không có hứng thú.

“Được, vậy đợt lát nữa chồng sẽ lấy được nó cho vợ." Ngô Minh An tự tin cười một tiếng.

"Chồng thật là tốt tốt, tối nay chống muốn thể nào thì làm như thế." Hạ Vy cố làm ra vẻ mắc cỡ, cúi đầu

nói.

Ngô Minh An nhìn thấy cái dáng vẻ này của Hạ Vy

suy nghĩ đến buổi tối điên cuồng với Hạ Vy, lại vô cùng kích động. Lúc này, anh ta đứng lên hô: “Cô Khê, khai mạc đi! Tôi muốn lấy vòng tay này!"

Những người khác có chút bắt mắn, nhưng cũng không dám nhiều lời với Ngô Minh An, tất cả đều yênlặng không nói lời nào.

Tô Ngọc Khê cười nhạt, sau đó nói: "Có thể các vị chỉ là nhìn thấy được vẻ hoa lệ vòng tay thạch anh này, nhưng lại không biết giá trị thật sự của nó.

"Công nghệ chế tạo chuỗi vòng tay này tới từ nước ngoài, do trang sức DR tự mình chế tạo, chắc hẳn mọi người đã từng nghe qua. Cho nên giá trị về mặt ý nghĩa là rất lớn.

"Nhưng mà chuỗi vòng đeo tay này cũng không cần quá nhiều yêu cầu. Chúng tôi chỉ là mượn công nghệ chế tạo của DR thôi, cho nên không có quy định

chỉ có tặng cho một người." “Mỗi một viên kim cương ở trên này đều là kim cương thật đến từ Nam Phi. Hơn nữa, viên thạch anh màu xanh lam này cũng là từ thiên nhiên, được tuyển

chọn tỉ mỉ từng viên một, cấp bậc vô cùng cao.

“Cho dù là phụ nữ tự đấu giá để đeo hay là đàn ông đấu giá để tặng cho phụ nữ cũng tuyệt đối là sự lựa chọn có một không hai"

Tô Ngọc Khê càng nói, những người dưới sân khấu đó lại càng kích động, từng người từng người một điều hận không được ra giả ngay lập tức.

Giá khởi điểm của chuỗi vòng tay thạch anh lần này là một tỷ hai. Bây giờ, bắt đầu khai mạc buổi đầugiả." Tô Ngọc Khê không vòng vo nữa, trực tiếp tuyến bổ khai mạc.

"Hai tỷ, tôi ra giả hai tỷ" Ngô Minh An đứng dậy đầu tiên.

"Chồng thật là lợi hại mà." Hạ Vy vội vàng kêu, thuận tiện liếc Kim Tuyết Mai một cái, trong mắt tràn đầy mùi vị khiêu khích.

Nhưng Kim Tuyết Mai căn bản là không hề nhìn Hạ Vy, mà chỉ ngồi ngồi lẳng lặng.

Ngô Minh An này trực tiếp tăng giá tám trăm triệu, nhưng cũng không có gạt đi được những người nhiệt tình đó.

Nếu như là ở quá khứ, Ngô Minh An ra giả, người ngoài nhất định phải nể mặt nề mũi, nói không chứng còn trực tiếp từ bỏ đấu giá. Nhưng chuỗi vòng tay thạch anh lam này có rất nhiều người không từ bỏ được. Đặc biệt là những nữ doanh nhân giàu có kia nhất định cảng không chịu từ bỏ.

“Tôi ra giá hai tỷ hai." Một người phụ nữ mặc lệ phục màu xanh nhạt giơ bảng lên ra giá.

“Tôi ra giá ba tỷ

“Tôi ra giá ba tỷ hai."

Ngô Minh An thấy có người đầu giả với anh, sắcmặt có chút âm trầm. Nhưng mà đang là lúc mọi người ra giả, anh ta cũng không thể nói gì hơn.

"Bốn tỷ." Ngô Minh An cắn răng, ra giả lần nữa.

Trong hội trường buổi đấu giá, lần này vang lên càng náo nhiệt hơn.

“Em muốn không?" Cao Phong cố ý hỏi Kim Tuyết

Mai lần nữa.

"Em... Không muốn!” Kim Tuyết Mai sửng sốt một lát rồi mới trả lời.

“Thật sự không muốn sao?" Cao Phong mim cười cười, nói: "Em phải suy nghĩ cho kỹ, cơ hội chỉ có một lần thôi nha!

Kim Tuyết Mai yên lặng mấy giây, nhỏ giọng nói:

"Vậy em muốn

Rất nhiều người phụ nữ không có sức đề kháng với những món đồ sáng lấp lánh như thế này, Kim Tuyết Mai cũng không là ngoại lệ.

Cao Phong cười gật đầu, sau đó đưa một bàn tay

ra, hộ: “Mười tỷ.

Mọi người vốn dĩ còn đang xôn xao đấu giá, lập tức quay đầu nhìn về phía Cao Phong ở bên này. Vừa rồi có người ra giá bồn tỷ sáu, Cao Phong lại

trực tiếp tăng thêm năm tỷ tư, nâng giá lên đến mườity.

Số tiền này ngay lập tức khiến cho rất nhiều người phải từ bỏ việc cạnh tranh.

Tuy rằng đồ tốt, nhưng cũng có điều kiện để cạnh

tranh.

Chỉ là rất nhiều người đều đang nghi ngờ, Cao Phong lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Những người này đều có chung suy nghĩ với Ngô Minh An. Tuy rằng nói Cao Phong quen biết rất nhiều những nhân vật lớn, nhưng Cao Phong là Cao Phong, những nhân vật cải tiếng tăm kia cũng không thể cho Cao Phong tiền tiêu xài được chứ. Vậy thì khác gì với bổ thi đấu?

"Liệu có phải là Giám đốc Quân, bọn họ cho Cao Phong mượn tiền không? Mấy người thấy sao?" Có người nhỏ giọng nói.

Lời này vừa thốt ra, rất nhiều người đều âm thầm gật đầu, cũng chỉ có khả năng này thôi.

Cao Phong cũng không phải là chủ tịch của công ty nào cả, không thể nào tùy tiên cầm ra mười tỷ như thể được.

Số tiền này, cho dù là chủ tịch mới nhậm chức của nhà họ Kim, Kim Tuyết Mai, cũng không lấy ra được.Cho nên khả năng duy nhất chính là Cao Phong mượn tiền của Lâm Vạn Quân.

“Quả nhiên là anh vẫn trước sau như một, thích khoe khoang đánh bóng mình, cái dùng cũng phải đi mượn". Về mặt Ngô Minh An không mấy tốt đẹp nhìn Cao Phong.

Nhưng mà số tiền này cũng khiến cho Ngô Minh An cảm thấy muốn từ bỏ.

Vì người đàn bà Hạ Vy này, mười tỷ, Ngô Minh An cảm thấy không xứng đáng.

“Chồng, chồng phải cố gắng lên, anh không thể để cho người khác coi thường anh được." Hạ Vy hoảng hồn, vội vàng làm nũng với Ngô Minh An, nói.

Cô ta có thể thua bất kỳ cô gái nào khác ở đây

nhưng tuyệt đối không thể thua Kim Tuyết Mai, càng

không thể thua anh chồng vô dụng của Kim Tuyết Mai được. Tưởng Khải Minh liếc Hạ Vy một cái, không nhịn được khẽ lắc đầu, Ngô Minh An có thể tìm được một

"cực phẩm" như thế, không biết là có phải bất hạnh

của anh ta hay không.

Nhưng Ngô Minh An lại hết lần này tới lần khác nuốt trôi cải dáng vẻ này của Hạ Vy, vừa nghe đến câu người người coi thường anh, lúc này, trong lòng anh tacũng suy tính tài sản của mình một chút, rồi lập tức đứng dậy hô: "Mười hai tỷ, tôi ra giả mười hai tỷ.”

Tuy rằng anh không có nhiều tiền như vậy nhưng có thể tìm ông cụ Nguyên, ông cụ Nguyên rất yêu thương anh ta, số tiền này vẫn có thể đem ra được.

“Wow, anh An ra giá mười hai tỷ."

Vốn dĩ còn có chút do dự, có nên ra giá cao hơn giá mười tỷ của Cao Phong kia hay sao, lúc này, tất cả đều trực tiếp từ bỏ luôn.

Đến thời điểm này, bọn họ đã không còn tư cách

đầu giả nữa rồi.

"Anh An ra giả mười hai tỷ, có ai ra giá...

"Hai mudi ty."

Tô Ngọc Khê còn chưa nói hết một câu, Cao Phong đã lần nữa hờ hững mở miệng.

Trời a

Đầu tiên, tất cả mọi người đều vô cùng sửng sốt, sau đó đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

Chuyện này cũng quá khốc liệt rồi.

Mười hai tỷ, trực tiếp tăng thêm tám tỷ, thành hai

mudi ty?

Cao Phong, anh ta cho rằng có Giám đốc Quân,Lâm Vạn Quân có thể giàu có đến mức như vậy sao?

Có một vài người trước đó cho rằng lần đầu tiên Cao Phong ra giả hai mươi tỷ là bởi vì mượn tiến của Lâm Van Quân. Nhưng bây giờ bọn họ cũng không nghĩ như vậy nữa rồi.

Cho dù quan hệ của Lâm Vạn Quận và Cao Phong có tốt đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể ném thẳng hai mươi tỷ cho Cao Phong được chứ?

Cho nên, số tiền này chính là của Cao Phong?

Nhưng mà... Một người con rể vô dụng nổi tiếng ở cái đất Hà Nội này, lại có thể tự mình lấy ra hai mươi tỷ. Chuyện này nhất định là chuyện đùa khắp thế giới mà

Ở đây có nhiều người như vậy, ngoại trừ sắc mặt Lâm Vạn Quân không hề thay đổi ra, cảm thấy Cao Phong ra giả hai mươi tỷ là chuyện hết sức bình thường, thì tất cả những người khác đều vô cùng kinh ngạc.

Ngay cả Kim Tuyết Mai cũng lặng lẽ kéo vạt áo Cao Phong, để cho Cao Phong không bị kích động.

Ở giới thượng lưu trong Hà Nội này, có thể có số tiền lớn như thế này nhưng không phải là tùy tiên kêu, có thể kêu lên số tiền lớn trước mặt bao nhiều người như thế này, vậy thì sẽ phải lấy ra được bao nhiêu tiềnĐến lúc đó không lấy tiền ra được, chẳng phải là đùa giỡn với Hội làm ăn Hà Nội hay sao? Vậy thì nhất định là không có kết quả gì tốt đẹp.

Nhưng mà Cao Phong vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn. Lúc này, trên mặt mang theo một nụ cười dừng dựng.

"Cao Phong. Anh giả bộ cái gì chứ, cầm số tiền đi mượn được giả bộ là ma quỷ gì chứ?" Ngô Minh An quả thực không nhịn được nữa, đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng phắt dậy.

Mọi người chung quanh âm thầm gật đầu, lời Ngô Minh An nói ra chính là lời muốn nói trong lòng rất nhiều người.

“Anh cũng có thể đi mượn." Vẻ mặt Cao Phong dừng dựng trả lời.

“Anh" Ngô Minh An cắn răng, tiếp đó, quay đầu nhìn về phía Tưởng Khải Minh.

“Ừ." Tưởng Khải Minh suy nghĩ một chút, đưa ra

một ngón tay.

Ngô Minh An lập tức mim cười. Tưởng Khải Minh muốn cho anh ta mượn hai mươi tỷ, anh ta có thể không vui sao?

“Ba mươi tỷ” Ngô Minh An đứng thẳng lưng, cựckỳ kiêu ngạo kêu lên số tiền này.

Sau khi Ngô Minh An đã dốc hết toàn bộ khả năng cho cuộc đấu già này, cả người đứng thẳng, chờ đợi mọi người lên tiếng.

Quả nhiên, cái giả ba mươi tỷ vừa nói ra, mọi người lập tức kinh ngạc, hô lên thành tiếng.

“Trời ơi, anh An, anh...

Nhưng mà, không đợi Ngô Minh An hưởng thụ một chút cảm giác được mọi người ca tụng, Cao Phong liên trầm giong quát lên: “Sáu mươi tỷ.