Rể Quý Rể Hiền

Chương 472




“Nhìn cái gì mà nhìn? Mở cửa ra đi" Kiều Thu Vân nghiên rằng, tức giận nói.

Mấy người sau lưng Kim Ngọc Hải chỉ nhìn chăm chẳm, không nói một lời.

Cô gái đang tưới hoa kia rõ ràng có hơi khiếp sợ, nhìn thấy dáng vẻ giống như sắp muốn giết người của Kiều Thu Vân thì sợ hãi, lùi về sau mấy bước.

Người phụ nữ trung niên đó đứng dậy, mặc dù ảnh mắt cũng có chút hèn nhát nhưng vẫn kéo cô gái đang tưới hoa về phía sau mình.

Kiều Thu Vân nhìn hai người một cái, khuôn mặt lộ vẻ chê bai.

Mặc dù gương mặt của cô gái tưới hoa kia không hề tầm thường, nhưng lại ăn mặc vô cùng giản dị, căn bản là không giống như con nhà có tiền. Kể cả người phụ nữ kia cũng ăn mặc vô cùng đơn giản, toát lên khí chất của một người phụ nữ xuất thân từ nông thôn Chỉ bằng hai người họ mà cũng dám vào ở trong biệt thự trị giá máy tỷ này hay sao?

Hai người cũng can đảm thật đấy nhỉ? Nhân viên quét dọn vệ sinh mà cũng dám lấn át chủ nhân, thật sự coi đây là nhà mình à?" Hai tay Kiều Thu Vân chống lên lan can cổng, giương mắt nhìn hai người.

Đây... Đây là nhà chúng tôi mà." Cô gái lí nhí trà loi. "Nhà hai người?" Kiều Thu Vân sửng sốt một chút, sau đó lại giận dữ, cười nói: “Đúng là chuyện cười mà Đây là nhà của tôi. Đây là nhà của gia đình tôi!" “Tôi thấy hai người thật là không biết liêm sỉ, nói cho tôi biết hai người là nhân viên vệ sinh của công ty nào? Bây giờ, tôi muốn gọi điện khiếu nại hai người." Kiều Thu Vân càng tức giận.

Mấy người đàn bà tóc ngắn ở sau lưng bà ta đều không ngừng giễu cợt. Nhưng mà không biết, là giễu cốt hai mẹ con cô gái kia, hay là giếu cợt Kiều Thu Vân nữa.

Kim Ngọc Hải cau mày tiến lên, kéo Kiều Thu Vân lại. Sau đó nhìn người phụ nữ kia nói: "Bà chị này, căn nhà này đúng thật là của nhà chúng tôi. Sao bà lại có thể nói là nhà bà được chứ?" "Nhà các người sao, vậy chìa khóa của các người đầu chử" Người phụ nữ kia khựng lại một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi

Giọng nói của bà ấy mang nặng khấu âm địa phương.

Nhưng lời nói này lại vô cùng có lý, khiến cho Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải đều bị á khẩu, không thể trả lời được. "Đúng vậy Thu Vân, bà đem chìa khóa ra đi! Bây giờ, người ta ở bên trong, chúng ta lại ở bên ngoài đấy nhé." Người đàn bà tóc ngắn cũng đi lên nói.

Kiểu Thu Vân nghiến răng nghiên lợi, bà ta định gọi điện thoại Cao Phong. Nhưng sau đó suy nghĩ lại, trong lòng đột nhiên này ra một ý, không phải là Cao Phong đi mượn biệt thự này rồi đem ra lừa gạt bọn họ đấy chứ? "Tôi nên sớm nghĩ ra rồi mới phải, Cao Phong này, nó không thể có nhiều tiền như vậy được!" Kiều Thu Vân nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ, sau đó nhìn người phụ nữ trong biệt thự, hỏi: “Bà nói cho tôi biết là ai bảo hai người vào đây ở? “Anh trai tôi! Đây là nhà của anh ấy.” Cô gái tưới hoa đỡ lời cho người phụ nữ kia. “Anh trai cố?" Kiểu Thu Vân dừng lại, hỏi: "Anh trai cô tên giá “Anh ay tên là Khúc Đại Minh." Cô gái tưới hoa trà lời thật thà, “khúc Đại Minh là ai?" Kiểu Thủ Văn quay đầu nhìn về phía Kim Ngọc Hải, Kim Ngọc Hải lắc đầu bày tỏ cũng không biết. "Các người có quen Cao Phong không?" Kiều Thu Vận nhìn về hai người phụ nữ kia lần nữa. "Không biết." Cô gái thật thà lắc đầu.

Kiểu Thu Vân nghiến răng, lúc này liền chuẩn bị gọi điện thoại cho Cao Phong.

Cho dù là như thế nào bà ta cũng muốn hỏi cho rõ ràng. Bằng không sau này, bà ta đâu còn mặt mũi đối diện với mấy người bạn chơi bài này nữa. "Bip bip!"

Bồng nhiên, một chiếc Audi R8 lái tới. Lúc đi ngang qua đây thì bấm còi hai cái, cửa kính ở ghế phụ cũng kéo xuống. "Ó, đây không phải là... Đây không phải là mẹ của Kim Tuyết Mai sao?" Cửa kính xe mở ra, Hạ Vy chậm rãi tháo kính râm của mình xuống, khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh thường nhìn về phía bên này.

Ngô Minh An ngồi ở ghế lại cũng nhìn Kiều Thu Vân bằng ánh mắt không máy thiện cảm Anh ta vừa mới thua trong tay Cao Phong và Kim Tuyết Mai, đương nhiên sẽ không có ấn tượng tốt đẹp gì với mẹ của Kim Tuyết Mai được rồi.

Kiều Thu Vân sững sở một lát rồi cũng là nhớ ra, thời điểm lần đầu tiên tới biệt thự này bà ta đã từng gặp Hạ Vy, Lúc ấy Hạ Vy còn nói, biệt thự này không phải là của Cao Phong, sau đó bị Cao Phong xác nhận, mới áo não roi di.

Dù sao thì vẻ đẹp của Hạ Vy này quả thật không tầm thường, rất khó để cho người khác quên mất.

Kiều Thu Vẫn hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại, không hề phản ứng lại Hạ Vy. “Ô, làm cái gì thế? Nhiều người như vậy, khu biệt thư Phương Đông này là cái chợ à?" Hạ Vy không với vä roi di.

Cho dù Cao Phong mua biệt thự thì cũng có sao? Biệt thự của Ngô Minh An là khu biệt thự gần trung tâm, so với biệt thự hạng xoàng này của Cao Phong không chỉ cao cấp hơn gấp mười lần đầu. Cho nên, trong lòng Hạ Vy tràn đầy cảm giác hơn người. "Đây là nhà của con trai tôi, cô không cần phải nói máy người họ. Người phụ nữ trong biệt thự nhỏ giọng nói một câu. Ban đầu Hạ Vy có hơi sửng sở, sau đó trong nháy mắt đã hiểu ra, vì vậy không nhịn được cười lên hà há

Ai vì da, cười chết tôi rồi, tôi đã sớm nói rồi mà, cái tên Cao Phong nghèo hèn đó, sao anh ta có thể mua được biệt thự có chứ?" "Hóa ra, cuối cùng vẫn là biệt thự đi mượn à. Thế mà lại ở đây khoa tay múa chân lên mặt với người khác, ha ha hal" Hạ Vy cười nghiêng ngả, trong mắt Ngô Minh An cũng tràn đầy sự khinh thường.

Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải nghe thấy vậy liền đỏ mặt lên, mà khuôn mấy người bạn đánh bài kia lộ rõ vẻ trầm tư suy nghĩ.

Kiểu Thu Vân này gióng trống khua chiêng rủ người ta đi xem nhà mình, ai mà ngờ kết quả lại buồn cười như thế, đến thăm biệt thự của nhà người ta? "ÀI, Thu Vân à, nhà bà không mua được biệt thự thì cũng có sao đâu. Lại còn phải nói đây là biệt thự nhà bà, còn dẫn chúng tôi tới đây thăm quan. Đây không phải là bà khiến cho chúng tôi cũng bị mất mặt theo hay sao?" Người đàn bà tóc ngắn cảm thấy chẳng còn lời nào để nói nữa. “Ha ha ha! Theo như bà ấy nói, có phải là tôi đưa bạn mình đến thăm biệt thự ở trung tâm thì có nghĩa đấy là nhà của tôi luôn đúng không?" Hạ Vy nghe thay vậy lại càng cười lớn hơn.

Ngô Minh An cười lạnh một tiếng, đạp ga phóng xe di “Minh An, em đã nói với anh rồi mà, tên Cao Phong này chính là người chuyên đi mượn đồ để giả bộ có thể diện. Biệt thự này là anh ta đi mượn thì chiếc xe kia lại không thể là anh ta đi mượn sao?" "Cho nên, anh hoàn toàn không cần phải sợ anh ta. Lời anh ta nói cũng chỉ là cái đinh gì mà thôi." Hạ Vy ngồi ở ghế phụ cười lạnh nói.

Ngô Minh An cũng cười ha hả, nói: “Nhưng mà anh đã điều tra qua về chủ nhân của chiếc xe Rolls Royce kia, đúng là họ Cao." "Em còn nghĩ là chắc chắn tên Cao Phong này che giấu thân phận gì đó nữa, cho nên mới tiêu ít tiền để dàn xếp ổn thỏa. Sáu tỷ thôi mà, chẳng là cái gì cả." “Bây giờ xem ra, cái tên Cao Phong kia quả nhiên vẫn chỉ là đồ vô dụng. Chủ nhân của chiếc xe Rolls Royce kia đúng là họ Cao thật, nhưng là trái đất này tròn, nhiều người họ Cao thôi." "Sáu tỷ tiền sửa chữa này, anh ta có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra cách xoay xở" Giọng nói Ngô Minh An vô cùng khinh thường. "Cho anh ta cái quan dyl Sáu tỷ này có cho cho ăn cũng không đến lượt anh ta. Anh ta đã phô trương thành thế, nếu như anh cho anh ta thật, thì không phải là kẻ ngốc hay sao." Hạ Vy cười nhạt.

Nói xong, Hạ Vy lấy điện thoại di động ra. "Em phải kể chuyện này cho bạn bè nghe mới được. Để xem là sau này, Kim Tuyết Mai làm sao mà dám ngắng mặt lên nữa."

Tại cửa biệt thự.

Sắc mặt Kiều Thu Vân lúc xanh lúc đỏ, ngọn lửa giận dữ trong lòng dường như muốn thiêu đốt cả người bà ta vậy.

Kim Ngọc Hải kéo Kiều Thu Vân, tỏ ý bảo bà ta mau rồi đi nơi này thôi, tránh việc cảng mất mặt thêm.

Nhưng Kiều Thu Vân làm sao cam tâm, gọi một củ điện thoại cho Cao Phong. Bà ta nhất định phải để cho Cao Phong giải thích rõ ràng chuyện này. “Mẹ, có chuyện gì không?" Cao Phong đang nói chuyện với Lý Cảnh An, nhận được điện thoại của Kiều Thu Vân, có hơi nghi ngờ. “Biệt thự ở khu dân cư Phương Đông, rốt cuộc có phải là của cậu hay không?" Kiểu Thu Vân cắn răng hỏi.