Rể Quý Rể Hiền

Chương 452




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kim Hồng Vũ càng nghĩ càng sợ.

Anh ta không bằng lòng tin tưởng chuyện này nhưng anh ta đã thấy biểu hiện của Cao Hải Trì rồi!

Đột nhiên Kim Hồng Vũ hốt hoảng trong lòng, nếu như Cao Phong đúng thật là cậu chủ của nhà họ Cao thì những hành động trước kia anh ta làm với Cao Phong...

Kim Hồng Vũ nghĩ tới đây thì sự chấn động trong lòng lại càng thêm mãnh liệt, anh ta hận không thể đi xin lỗi Cao Phong ngay bây giờ.

Nhưng Kim Ngọc Dung nghe Kim Hồng Vũ nói thế thì vẻ mặt rất kỳ lạ, cô ta đưa tay sờ đầu Kim Hồng Vũ.

"Kim Hồng Vũ, anh đâu có sốt đâu? Sao anh lại nghĩ như thế chứ? Anh xem trọng thẳng Cao Phong vô dụng kia quá rồi đấy?" Kim Ngọc Dung nói với vẻ mặt khinh thường.

"Có ý gì? Chẳng lẽ tôi nghĩ sai sao?" Kim Hồng Vũ có hơi ngẩn ra.

Kim Ngọc Dung cười lạnh một tiếng rồi nói: "Dưới gầm trời này, người họ Cao nhiều lắm, tôi còn họ Kim đây này, chẳng lẽ ai họ Kim giàu có đều là cha tôi chắc?"

"Hơn nữa, nếu đúng như những gì anh nghĩ, Cao Phong là cậu ấm của nhà họ Cao thì sao anh ta lại ở nhà chúng ta ba năm với cái thanh danh vô dụng kia

chứ?"

"Tôi hỏi anh này, Kim Hồng Vũ anh có thể chịu được những chuyện Cao Phong phải chịu không?" Trên mặt Kim Ngọc Dung còn có một nụ cười lạnh lùng.

Kim Hồng Vũ nghe thế thì sửng sốt, nếu anh ta có đi ở rể thật thì chắc chắn cũng không sống uất ức thế.

Dù thế nào thì Kim Hồng Vũ cũng là cậu cả của nhà họ Kim cơ mà.

Nhà họ Cao ở Đà Nẵng có thân phận gì cơ chứ, nếu Cao Phong đúng thật là cậu chủ của nhà họ Cao thì lại chẳng phải là đi ngang ở thành phố Hà Nội này rồi à? Còn cần ở rể nhà họ Kim để bị khinh bỉ hay sao?

"Nếu nói như thế thì đúng là tôi nghĩ nhiều rồi."

"Nhưng thế thì tại sao Cao Hải Trì lại nghe lời Cao Phong?" Kim Hồng Vũ nhíu mày.

Kim Ngọc Dung hơi bĩu môi rồi nói ra: "Điều này còn phải nghĩ à? Chắc chắn Cao Hải Trì kia không phải là người của nhà họ Cao Đà Nẵng, nói không chừng là Cao Phong tìm ông ta đến diễn, hiểu chưa?"

"Cái gì? Lừa gạt ư? Ý cô là Cao Phong thuê ông ta đến diễn?" Trong lòng Kim Hồng Vũ rất thắc mắc.

"Ha ha, nếu không phải thế thì chẳng lẽ anh thực sự cho rằng dòng họ như là họ Cao sẽ xem trọng người phụ nữ đã có một đời chồng như Kim Tuyết Mai à?" Kim Ngọc Dung nói với vẻ vô cùng tự tin.

Kim Hồng Vũ gật nhẹ đầu, Kim Ngọc Dung nói cũng đúng.

"Vậy vì sao lúc đó cô không nói ra?" Kim Hồng Vũ hỏi.

"Hừ! Cho dù tôi có nói ra thì mấy người bà nội tin chắc? Anh không thấy người nhà họ Kim tôn kính Cao Hải Trì biết bao sao?"

"Cao Phong tùy tiện tìm một diễn viên tới diễn là bọn họ đã tin tưởng, đúng là một đám đần." Kim Ngọc Dung cười lạnh một tiếng.

Kim Hồng Vũ nhíu mày suy nghĩ, anh ta ngẫm lại thái độ của Cao Hải Trì với Cao Phong thì chuyện này đúng là có thể xảy ra thật.

Chủ yếu là anh ta không tin dòng họ giàu có như nhà họ Cao lại bằng lòng lấy người phụ nữ đã có chồng như Kim Tuyết Mai về làm mợ chủ.

"Nhưng cái này cũng không đúng! Nếu như Cao Hải Trì là do Cao Phong tìm tới vậy Cao Phong lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ?" Kim Hồng Vũ cũng không tin Cao Phong có thể lấy 2 tỷ ra.

"Anh kiểm tra đống tiền kia rồi à? Chắc chắn là tiền thật sao?"

"Hơn nữa cho dù Cao Phong không lấy ra được thì không phải vẫn còn Kim Tuyết Mai đấy ư? Nói không chừng Kim Tuyết Mai cũng tham gia vào chuyện này đấy."

"Dựa vào quan hệ mờ ám của Kim Tuyết Mai và bất động sản Phong Mai thì chuyện mượn 2 tỷ không phải là rất dễ dàng à?"

"Vấn đề ở đây là tiền này bọn họ chỉ lấy ra cho chúng ta xem thôi, bọn họ cầm về đúng là kiếm bộn! Tính hay lắm!"

Kim Ngọc Dung càng nghĩ thì càng thấy bản thân mình phân tích rất đúng đắn, nếu như việc này không phải là do Cao Phong sắp xếp thì sao Cao Phong lại bình tĩnh như thế được chứ?

"Nói cũng đúng! Vậy chuyện Cao Hải Trì nói mình là người của nhà họ Cao không có bất cứ chứng cớ nào cả."

"Nếu là tôi phái mấy người rồi nói là người nhà họ Cao thì không chừng bà nội cũng sẽ tin."

Kim Ngọc Dung gật nhẹ đầu.

"Cho nên tất cả mọi thứ đều là Cao Phong đang diễn trò mà thôi, nhà họ Cao vẫn xem trọng Kim Ngọc Dung tôi."

"Nhưng anh đừng nói chuyện này ra ngoài, hai người chúng ta biết là được rồi, tôi sẽ tìm cách đối phó với Kim Tuyết Mai." Ánh mắt của Kim Ngọc Dung hiện lên một chút thù hằn.

"Được, được." Kim Hồng Vũ không ngừng gật đầu.

Trong nhà Kim Tuyết Mai.

Vợ chồng Kiều Thu Vân và hai chị em Kim Tuyết Mai đều ngồi trên ghế salon trong phòng khách.

Khi họ từ chỗ bà cụ Kim về thì Kiều Thu Vân không hề có ý định chờ Cao Phong, chỉ để Kim Ngọc Hải chở ba người về.

Tất nhiên là Kim Ngọc Hải không chịu, nhưng ông ấy cũng không dám phản kháng Kiều Thu Vân quá nhiều, dù sao Kiều Thu Vân lúc này đang tức giận tới mức muốn ăn thịt người.

"Tuyết Mai nói đi, có phải là con muốn khiến mẹ tức chết đúng không?" Kiều Thu Vân ngồi trên ghế salon rồi chống nạnh nhìn Kim Tuyết Mai mà hỏi.

"Mẹ, chuyện tình cảm này sao mà ép buộc được chứ! Chị con còn chưa từng thấy cậu Cao kia trông như thế nào, chị ấy đồng ý kiểu gì được chứ?"

"Hơn nữa chị con với anh rể còn chưa ly hôn đâu, mẹ chẳng phải là đang cưỡng ép chia rẽ bọn họ à?" Kim Vũ Kiên nói với vẻ mặt không vui.

Nếu như là lúc trước thì Kim Vũ Kiên chắc chắn sẽ ủng hộ Kiều Thu Vân, nhưng bây giờ thì không.

"Con ngậm miệng lại cho mẹ! Con có bạn trai chưa? Nếu mà con dám tìm một người như Cao Phong thì mẹ sẽ đánh chết con!"

"Cái thằng Lý Hạo Viễn lần trước kia không phải là con bảo chia tay rồi à? Vẫn luôn không liên lạc với nhau?" Kiều Thu Vân chỉ vào Kim Vũ Kiên mà mắng.

Kim Vũ Kiên sững người, lúc này cô ấy ngậm miệng lại.

"Tuyết Mai, mẹ vẫn hi vọng con suy nghĩ kỹ lại! Con phải biết mẹ là vì tốt cho con mà thôi, nếu con đi nhà họ Cao thì còn ai dám xem thường chúng ta nữa?"

"Giờ con cũng thấy rồi đấy, cho dù con có làm tổng giám đốc của công ty tổng thì Kim Ngọc Dung cũng đang nghĩ trăm phương ngàn kế đuổi con đi."

chapter content



chapter content



chapter content